Sau khi gặp Lương Tự Bạch, tôi mới phát hiện thì ra cuộc sống có thể thong dong và thú vị đến vậy.
Ngoài việc đi học và thỉnh thoảng đi ăn cùng anh, tôi không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Như một sự trao đổi không cân bằng, tôi sẽ trang điểm thật xinh đẹp mỗi khi hẹn hò để khiến anh vui vẻ.
Vào những đêm đông lạnh giá âm mười mấy độ, tôi mặc váy ngắn quá gối, khoác chiếc áo khoác lông cừu, bởi vì anh từng nhíu mày chê tôi mặc áo lông vũ đã bạc màu trông rất béo.
Tôi ghét mang giày cao gót, nhưng giày cao gót lại khiến đôi chân của tôi trông dài và thon thả hơn.
Khiếu thẩm mỹ của Lương Tự Bạch được thể hiện sâu sắc trên người tôi, chỉ trong vòng một tháng, ai nhìn thấy tôi cũng đều khen tôi có tướng mạo tốt.
Cũng chẳng có gì hiếm lạ, khi người ta giàu lên thì tự nhiên sẽ có tướng của người giàu.
Tuy nhiên, cỏ dại không thể chỉ trong chốc lát đã có thể biến thành hoa được chăm sóc kỹ lưỡng được, trong xương tủy tôi vẫn là kẻ tự ti, nhạy cảm và hèn nhát.
Dù tôi có giả vờ giỏi đến đâu thì Lương Tự Bạch vẫn có thể nhìn thấu ngay.
Anh luôn dùng thước đo để đo lường tôi từng chút một.
“Ngẩng đầu lên, đôi mắt của em không cần phải chứa đựng bất kỳ ai, hiểu không, A Nhã.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623814/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.