Lại đem vài đầu Thiểm Điện Hồ đánh bay, lúc này bước chân của Trần Viễn càng thêm tới gần động ngầm ở trong hang đá.
“Chít chít!”
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ đi được vài bước, lúc này một thân ảnh đột nhiên lao nhanh tới, vội vàng đem cửa ngầm cho chắn lại.
Nhìn thấy được cái thân ảnh này, Trần Viễn không khỏi híp mắt mỉm cười.
“Trốn, không phải vừa rồi mày trốn rất kỹ hay sao? Thế nào, bây giờ lại nghĩ muốn ngăn cản tao. Có phải, mày thật sự cho rằng lần này tao cũng không thể làm gì được mày?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa chậm rãi nâng đao lên. Nhưng mà, con Thiểm Điện Hồ này vậy mà trực tiếp từ trong miệng phun ra một nhánh liên hoa, đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
“Ừm?!”
Thần sắc của Trần Viễn tỏ ra có chút kinh ngạc. Anh cũng không có nghĩ đến, con vật nhỏ này vậy mà lại đem đồ vật phun ra. Chỉ là, qua một lúc sau, sắc mặt của anh không khỏi đen lại.
“Mẹ kiếp, mày đang đùa tao có phải không? Vừa rồi mày đem cả một gốc hoa sen nuốt vào trong bụng, bây giờ chỉ nhả ra một cánh hoa, liền muốn đuổi tao rời khỏi chỗ này?”
Nghe được tiếng quát chói tai của Trần Viễn, dường như cũng nhìn ra được tên nhân loại này thật sự không dễ trêu chọc. Thế nên, lúc này con chồn nhỏ lại lần nữa phun ra một cái cánh hoa. Chỉ là, lần này Trần Viễn không hề động đậy một chút nào, chỉ dùng lấy ánh mắt chăm chú nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894909/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.