“Tiền bối, là chỗ này sao?”
Đem thần cách giao cho tàn hồn thánh nữ, Trần Viễn một đường theo sự chỉ dẫn của nàng, trải qua hơn nửa tháng cuối cùng cũng đi đến được nơi chỉ định.
Chỉ là, trước mặt nhìn thấy một tòa tháp cao chín tầng, bốn phía xung quanh đều chất đầy từng chồng bạch cốt khô lâu, để cho Trần Viễn có chút không xác định, nơi này thật sự là nơi ẩn giấu bảo tàng mà tàn hồn thánh nữ đã nhắc đến?
“Thế nào? Ngươi còn cho rằng ta sẽ chỉ đường sai sao? Hừ?!”
Nghe được âm thanh có phần nghi ngờ của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ lúc này mới bắt đầu hiện ra, dùng lấy ánh mắt có chút khinh thường, nhìn về phía Trần Viễn hừ lạnh một tiếng.
Mà nhìn thấy nàng xuất hiện, trong lòng của Trần Viễn cũng thoáng buông lỏng một ít. Dù sao, người ta cũng đã đi ra ngoài, Trần Viễn cảm thấy có lẽ là sẽ không đi sai được.
“Ài, đã nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng có thể lần nữa tiến đến chỗ này. Đáng tiếc, thời gian trôi qua quá nhanh, đám gia hỏa kia sợ rằng cũng không thể nào tưởng tượng nổi, bản thánh nữa lại một lần nữa đặt chân đến đây! Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười tràn đầy đắc ý của nàng, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng quái dị, liếc mắt nhìn về phía nàng, nhìn một thoáng.
Mà bị ánh mắt này của Trần Viễn nhìn đến, tàn hồn thánh nữ không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894901/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.