Ngày hôm nay, phàm là ai ở trong phòng khách lầu 1 tòa-nhà-công-ty-Tô-thị gặp phải Tô Việt Trạch cũng sẽ thấy được một cảnh tượng trăm năm khó gặp – Tô Việt Trạch mang kính râm đi làm. Được rồi, mang kính râm gì gì đó có thể xem như ra vẻ khốc –suất đi, nhưng mà...cô lễ tân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u ngoài cửa kiếng, Tô tổng, ngài chắc chắn mang kính râm đi làm trong loại thời tiết như thế này thì không có vấn đề gì sao?
Đợi cho đến lúc Tô Việt Trạch dẫn Tô Thần Dật vào thang máy, cô lễ tân mới chậm rãi cọ đến trước cô lễ tân bên cạnh: "Chị hai, hình như hôm nay Tô tổng kỳ kỳ sao ấy?"
Lễ tân B trầm tư nhìn thang máy lẩm bẩm: "Đúng là kỳ kỳ, tôi làm ở đây mấy năm rồi, giờ là lần đầu tiên thấy Tô tổng mang kính râm."
Cô lễ tân nọ xoa cằm trầm ngâm: "Lẽ nào mấy bữa giờ Tô tổng thức đêm thâm mắt? Không đúng, hôm qua cũng đâu có thấy quầng thâm. Hay là, hôm qua anh ta thức suốt đêm nên hai mắt đỏ quạch không thể gặp người nên mang kính râm che lại?"
Không thể không nói, em gái, em cách sự-thật rất gần...
"Ôi chao, chị hai, không biết có phải tôi hoa mắt hay không, sao tôi lại cảm thấy vết thương ở khóe miệng nhị thiếu còn rõ hơn hôm qua?"
"Cô không hoa mắt, tôi cũng thấy."
"Chả lẽ do hôm qua Tô tổng đánh Cố thiếu lại ngăn cản Nhị thiếu đi gặp Cố thiếu nên Nhị thiếu với Tô tổng đánh nhau? Như vậy thực ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616440/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.