Sau khi lên xe, Tô Thần Dật giận dữ trừng mắt với Tô Việt Trạch: "Anh mẹ nó nếu dám để cho Cố Thiệu Kiệt đi theo chúng ta, em liền bỏ nhà đi! Tuyệt đối bỏ nhà đi!"
Chân A Hổ run lên, suýt chút nữa đạp chân ga, Nhị thiếu, cậu chắc chắn mình là thanh niên mười tám tuổi chứ không phải thằng nhóc năm sáu tuổi chứ?
Tô Việt Trạch vòng tay qua cổ Tô Thần Dật, xoa xoa đầu y: "Em yên tâm, anh sẽ không cho cậu ta biết hướng đi của chúng ta." Cho nên cũng đừng lấy chuyện bỏ nhà đi ra uy hiếp anh được không? Dùng nhiều quá sẽ mất hiệu lực đó.
"Nói bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu em!" Tô Thần Dật giớ móng vuốt lên nhéo hông Tô Việt Trạch: "Loại hành vi phá hư kiểu tóc của người khác như thế này sẽ bị sét đánh đó!"
Tô Việt Trạch rên lên một tiếng rồi buông Tô Thần Dật ra, không thể không nói, Tô Thần Dật đã bắt đúng được điểm yếu của Tô Việt Trạch, bên hông vừa nhột vừa đau, muốn cười cũng không cười nổi, cho nên Tô Việt Trạch chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, vì thế cả khuôn mặt đều lâm vào trạng thái vặn vẹo.
A Hổ run rẩy nhìn kính chiếu hậu, cha ơi, cứu con với, có yêu quái!
Tô Việt Trạch căn răng gằn từng chữ ra khỏi miệng: "Tiểu Dật, thả tay ra."
"Yada!" (tiếng Nhật: "Không")
"..." Ya...yada? Tô Việt Trạch lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là B thị nước Z, còn chưa xuyên tới Nhật Bản.
"Muốn em buông tay cũng không phải không được."
Hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616441/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.