Nếu chuyện "càng-biến-thái-hơn" mà Tô Việt Trạch nói là đoạt nụ hôn đầu tiên của y, thì đáng lẽ ra lúc đó y nên hăng hái phản kháng, đem tên biến thái bóp chết từ trong nôi mới đúng, bằng không nụ hôn đầu tiên y gìn giữ bao nhiêu năm nay sẽ không bị tên mặt mo Tô Việt Trạch này chiếm đoạt.
Nghĩ lại, Tô Thần Dật y sông hớn hai mươi năm, chưa một mảnh tình vắt vai nắm tay dắt chân thì lại bị tai nạn rồi sống lại, tuy là chuyện trẻ hơn hai tuổi khiến y rất vừa lòng, thế nhưng cũng không đến mức sống càng bi quan hơn đời trước! Mẹ nó, đây là càng sống càng xui xẻo trong truyền thuyết có đúng không!
Từ khi sống lại cho đến bây giờ y chưa có ngày nào trôi qua suôn sẻ, y cảm thấy con đường đời của y đã bị Tô Việt Trạch đào ra không ít cái hố, mỗi khi y gian nan bò ra khỏi một cái hố thì phía trước vẫn còn một đống hố chờ y phía trước. Luôn mồm nói là anh trai y, sẽ đối tốt với y, kết quả là lại kéo y đi coi phim "sẽ".
Xem thì xem đi, so da mặt dày thì y cũng có chút công phu, thế nhưng không nghĩ tới sau khi y và Tô Việt Trạch vật lộn, cái chỗ đáng thẹn của Tô Việt Trạch vậy mà lại có phản ứng với y. Được rồi, chuyện này chính y cũng có hơn nửa phần công lao, thế nhưng mẹ nó hắn lại dám đoạt đi nụ hôn đầu của y, quân tử có thể nhịn, nhưng thần trộm thì đách nhịn được!
Tô Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616439/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.