Sớm hôm sau, trời lất phất mưa, đường gạch đóng rêu loang lổ xẫm xịt, vừa trơn vừa nhớp nháp, chỗ trũng đọng lại toàn nước cùng đất. Những kẻ hầu người hạ run rẩy dầm mình dưới mưa, chụp mỗi cái áo tơi loẹt quẹt dọn dẹp đường đi cho chủ tử. Trời cứ lâm thâm mù mịt mang theo cả cái hơi lạnh tê tái, hạt mưa không lớn nhưng không gian trắng xoá cả ra chẳng nhìn rõ gì nữa. Năm chiếc kiệu năm màu long trọng lớn lớn bé bé nối nhau xếp hàng ngay trước Đông Dương điện. Các hoàng tử đã đến đông đủ theo thường nhật đúng giờ. Vốn là kể từ Tam hoàng tử trở đi không cần phải học chữ nữa mà học võ nghệ binh đao, có thể ra phủ đệ ở riêng biệt, thành gia lập thất đề huề ấy. Nhưng ngặt nỗi sau khi Quốc Công mất, Ngài đón hai công tử nhà ấy vào cung, cũng phải để vương thần có cơ hội gặp nhau mà làm thân tình. Sau này tân đế ngồi trên long vị thì cũng có trợ thủ đắc lực đứng bên cạnh mà không phải canh cánh trong lòng, đề phòng e dè nữa. Ấy mà Đại hoàng tử lại khắt khe quá, làm Hoàng Đế cũng chăn chở bấy lâu. Lễ nghĩa xong xuôi các hoàng tử đã an vị, Hoàng đế nhìn một lượt mới ôn tồn lên tiếng.
- Còn hai người nữa đâu?
Các Hoàng tử nhìn nhau không hiểu, cả năm người đều đủ cả đây, không biết Hoàng đế đang hỏi hai người nào. Ngài lại nói thêm lần nữa.
- Anh Kiệt và Khải Quân đâu? . Truyện Điền Văn
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-da-chi-quang/3442270/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.