- Phụ hoàng! Phụ hoàng!
Vừa nghe tin Hoàng đế lâm bệnh, công chúa vội vàng chạy tới.
- Người sao rồi đã thấy tốt hơn chưa ạ? Thái y đâu cả rồi?
Hoàng đế ngồi bên án thư nhìn công chúa xua tay.
- Ta không sao đã đỡ rồi, chỉ bị cảm mạo bình thường thôi.
- Người làm con lo quá, phụ hoàng không nên nghĩ nhiều sức khoẻ mới là quan trọng ạ.
Vừa nói nàng vừa rót một li trà đem tới.
- Ta không sao, công chúa của ta còn chưa gả đi thì làm sao ta có chuyện gì được chứ.
Ngài nhìn công chúa một lúc mới nói tiếp.
- Sau này nếu có người con chấp thuận dù là bất kì ai, ta sẽ gả con cho người ấy.
Công chúa nghe xong chẳng nói gì chỉ e thẹn khẽ cúi đầu lén mỉm cười. Hoàng đế thấy lạ bèn gặng hỏi.
- Sao? Con có ý với ai rồi ư?
- Con... con đâu có...
Hoàng đế bật cười, gật gà gật gù như hiểu ra gì đó nhưng vẫn vờ như không biết.
- Nếu như ta biết là ai sẽ lập tức ban hôn cho con.
Nàng ngẩng lên nhìn cha mắt long lanh sáng rực, tủm tỉm cười, trong lòng như đã điểm một tiếng trống rộn ràng, nàng nghĩ đến chàng thiếu niên mà lòng tương tư bấy lâu lại cúi đầu ngại ngùng.
- Còn phải hỏi ý của người ấy chứ phụ hoàng.
- Còn phải hỏi ý nữa sao? Ai lại không siêu lòng trước công chúa của ta chứ?
Bỗng từ ngoài có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-da-chi-quang/3439628/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.