An Cúc Nhạc hôn cậu thiếu niên, từ môi xuống đến cằm, cổ, kéo dài một đường, thậm chí hôn cả mười ngón tay của cậu ấy, mỗi một ngón đều được hôn tỉ mỉ, chính đôi bàn tay này đã đem đến cho y biết bao khoái cảm, An Cúc Nhạc vẫn chưa quên, hồi ức đẹp đến nỗi y không tìm được người khác. Nhớ đến điều đó, y khẽ nâng khóe mắt, ngước mắt nhìn lên, thấy hầu kết của cậu thiếu niên trượt lên trượt xuống, có xu hướng động tình, bèn cắn ngón tay đối phương, rồi lại dùng lưỡi liếm. Hô hấp của Đỗ Ngôn Mạch càng thêm nặng nề, lồng ngực phập phồng rõ rệt. An Cúc Nhạc liếm ướt hai ngón tay phải của cậu ấy, dẫn dắt chúng đến huyệt thịt giữa hai chân mình. Đỗ Ngôn Mạch hiểu ý, từ từ luồn hai ngón vào. Chỉ dựa vào nướt bọt bôi trơn hơi khó nhằn, nhưng An Cúc Nhạc có thể mở rộng vì cậu ấy, đau một chút cũng được, nếu đối tượng là cậu thiếu niên, y không ngại, chỉ không được dùng bạo lực thôi. Y không muốn giữa hai người có ám ảnh tồi tệ như thế. “Hừm…” Ngón tay cắm vào, Đỗ Ngôn Mạch cũng không xa lạ gì với việc này, cậu quá hiểu thân thể của An Cúc Nhạc, thậm chí còn hiểu hơn cả đương sự, bên trong ấm nóng mềm ướt, mềm đến độ làm người ta không dậy nổi một ý nghĩ tàn bạo trong đầu, cậu bị chính mình ban nãy dọa sợ, cả người nhất thời căng cứng, An Cúc Nhạc dỗ dành: “Không có gì, đừng lo…” Vành mắt Đỗ Ngôn Mạch nóng ran. Anh ấy bao giờ cũng thế, luôn xem nhẹ thương tổn trên người mình, thậm chí còn an ủi người khác. Cậu từng chứng kiến anh ấy thật sự gác lại hết thảy với một người, cậu vẫn luôn mong bọn họ đừng trở thành như vậy, nhưng rồi chính cậu lại phá hỏng. Suýt chút nữa cậu đã dùng cách tệ hại hèn kém nhất tổn thương đối phương. Nếu vậy, anh ấy sẽ thật sự ghét cậu mất. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh… Xin lỗi đã tổn thương anh, quả thật em muốn cố gắng đối xử với anh bằng cách mà anh cần, biến thành bất cứ hình mẫu nào mà anh muốn, chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần anh vui vẻ… Mấy thứ như nguyên tắc, lòng tự trọng, từ khi bắt đầu đã nên vứt đi. Thế mà hết lần này tới lần khác lại cố chấp giữ chúng, chết cũng không chịu buông, nhưng loanh quanh luẩn quẩn, không phải lại về đây sao? Cậu không có chỗ để đi. Cũng không muốn đi. Chỉ muốn ôm người này, làm con chó của anh ấy, hoặc làm gì cũng được. Cậu hạ quyết tâm, khôi phục tính nhẫn nại như thường lệ ── nếu đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm tốt, vậy làm đến tốt nhất đi. Dưới tình huống không có ngoại lực phụ trợ, cậu nhẫn nại làm cho nơi đó của An Cúc Nhạc tham lam nuốt vào ba ngón tay, ra vào thuận lợi. An Cúc Nhạc bị giày vò đến mức đằng trước cương cứng, tiết ra dịch nhờn, vài lần xin khoan dung: “Mau lên… mau làm tôi, làm tôi…” Niêm mạc đã mở ra, cửa huyệt co rút run giật, một ngọn lửa bén lên trong cơ thể, núm vú khi nãy bị bóp mạnh vừa ngứa vừa đau, y đưa tay mơn trớn, lập tức cảm thấy nhoi nhói, trạng thái không có cách nào phát tiết làm y mê loạn, nhưng đồng thời cũng biến thành một loại dằn vặt. “Vào đi… mau vào đi…” An Cúc Nhạc thúc giục, giống như chất chứa tình cảm cả đời, cực lực đòi hỏi. gậy th*t cương cứng từ lâu của Đỗ Ngôn Mạch đã vận sức chờ phát động, tỳ ở cửa huyệt run rẩy khép mở của đối phương. Nơi đó mềm mại cùng cực, cậu chưa thúc hông mà nó đã chủ động ngốn lấy dương v*t của cậu. An Cúc Nhạc nhấc mông, phối hợp giang rộng hai chân, thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch cứ dừng tại chỗ, chẳng nhúc nhích nửa phần. An Cúc Nhạc gấp đến độ kêu lên: “Đừng vậy mà…” Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “… Em là ai?” An Cúc Nhạc tim đập loạn nhịp, ơ hay, đừng mất trí nhớ vào ngay lúc này chứ? Y vốn định mở miệng mắng, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu thiếu niên, y lập tức hiểu được cậu ấy mong mỏi điều gì. An Cúc Nhạc nóng mặt, y chưa bao giờ gọi tên người ta trên giường, thân mật quá cỡ, nhưng thân thể và miệng đều hết sức thành thật: y muốn cậu ấy. Y muốn cậu thiếu niên này… người đàn ông này. “Ngôn Mạch…” Cùng lúc câu này thốt ra, dương v*t cứng rắn của cậu thiếu niên bắt đầu xâm lấn, nhưng chỉ nhấp vào một chút. An Cúc Nhạc đỏ mắt, vừa cào vừa cấu, gọi thêm tiếng nữa: “Ngôn Mạch… a…” Giống như một loại mời gọi, rồi lại như một loại đối mặt trọn vẹn, sau mỗi tiếng gọi, Đỗ Ngôn Mạch lại vào càng sâu, mãi đến khi vào đến hết, An Cúc Nhạc nức nở, không ngừng kêu rên: “Ngôn Mạch Ngôn Mạch Ngôn Mạch… a a…” Đỗ Ngôn Mạch thúc hông, không còn phải cố nhịn nên thỏa sức mà làm, hai túi đập mạnh vào mông đối phương, cậu tách mở hai chân An Cúc Nhạc, xâm nhập với một góc độ hiểm hóc, ma sát niêm mạc yếu ớt của đối phương. Cảm giác gần như ngay cả nội tạng cũng bị chèn ép khiến hai chân An Cúc Nhạc tê liệt, dưới tình huống không bị đụng chạm, dương v*t đứng thẳng vẫn liên tục rỉ ra chất nhầy, thấm ướt giữa chân hai người. Trong thời gian đó, y chẳng biết mình đã gọi tên cậu thiếu niên bao nhiêu lần, như thể nó là điều duy nhất trên đời mà y theo đuổi. Thích cậu ấy, thích chết đi được, thật sự cảm thấy dẫu có bị nghiền thành bột vào giờ khắc này cũng không thành vấn đề, nhất định có thể hạnh phúc phiêu tán. Làm sao tìm người khác được? Cho dù thân thể nhất thời nếm được khoái cảm, nhưng vậy thì sao chứ? Linh hồn không vui sướng thì chẳng có nghĩa lý gì. Y muốn… thứ y muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một chút hơi ấm bền bỉ độc nhất, nửa trái tim thôi… để lại cho tôi đi, được không? “Ưm… a…” Mong muốn quá mức hèn mọn, không thể nói thành lời, chỉ có thể mặc cho thân thể đón nhận dương v*t thô to của đối phương, cảm nhận sự thân mật mỏng manh giữa những đợt đâm rút. Trong ngực bức bối khó chịu, An Cúc Nhạc thốt ra đủ lời dâm loạn: “A… sâu nữa đi… ưm…” Giống như dùng cách này để che giấu mong muốn thật sự của mình. Chẳng biết qua bao lâu, cả người An Cúc Nhạc kéo căng, bị thao đến bắn tinh. Do nín gần một tháng ngay cả thẩm du cũng chưa từng, tinh dịch trở nên đặc quánh, lỗ niệu đạo vì cao trào mà nhạy cảm đến mức chạm nhẹ là xót ngay. Đỗ Ngôn Mạch siết chặt hông y, tăng tốc độ thúc hông, duy trì động tác đâm rút liên tục đến tận khi bắn tinh mới thôi… An Cúc Nhạc thở hổn ha hổn hển, cùng lúc bị bắn vào bên trong, bụng dưới bủn rủn mỏi nhừ, loáng thoáng như lại cao trào lần nữa, y nghĩ trong mê man: Mình tiêu thật rồi. Vách tường dán ảnh trong phòng khách phảng phất như biến thành một bức tranh phong cảnh mờ ảo. “My Happy Life”, y vẫn luôn nhắc nhở chính mình, chỉ cần vui không cần yêu, nhưng mà… như giờ đây, vui biết bao. Vui đến phát điên. Đỗ Ngôn Mạch bắn tinh xong vẫn nán lại trong cơ thể y, hai người giữ nguyên tư thế giao hợp, không ai nhúc nhích, mãi đến khi tinh dịch giữa bụng hóa thành nước, từ từ chảy xuống, nhiệt độ cơ thể mới chậm rãi giảm dần… Bầu không khí lặng thinh, An Cúc Nhạc nhếch miệng, khoang miệng đắng đến độ muốn hút điếu thuốc. Một điếu thuốc sau khi xong chuyện, không phải vì vui vẻ như thần tiên, mà vì ai cũng sợ sự im lặng đối lập sau thân mật. Bỗng nhiên, Đỗ Ngôn Mạch ôm chầm lấy An Cúc Nhạc, nâng mặt y không ngừng hôn, cứ hôn rồi lại hôn, hôn muốn sưng cả miệng mà vẫn chưa chịu dừng lại. Vẫn là điệu bộ quyến luyến ỷ lại như cũ… An Cúc Nhạc không ngăn cản, chỉ cảm thấy hơi mỏi mệt. Mí mắt y run rẩy, thật là mệt quá. Cuối cùng cậu thiếu niên cũng ngừng hôn, nhìn dáng vẻ uể oải của y, lòng cậu giật một cái, đoạn vùi mặt vào hõm vai An Cúc Nhạc, run giọng nói: “Em không tốt… ở điểm nào?” An Cúc Nhạc mơ mơ màng màng: “Gì cơ?” Đỗ Ngôn Mạch: “Những gì anh không thích… em sẽ sửa hết.” An Cúc Nhạc trợn lớn mắt. Cả người y giật thót, bỗng chốc tỉnh táo lại, nghe cậu thiếu niên dùng giọng điệu như cầu xin nói với mình: “Em sẽ cố gắng, anh thích cái gì em sẽ làm cái nấy, nhưng mà vừa rồi… em không tài nào chịu được, em cứ tưởng mình có thể chịu được, nhưng thật sự không được…” Cậu ấy nói năng lộn xộn, hơi nóng đầy kích động phả bên cổ An Cúc Nhạc: “Đừng làm với người khác.” Cậu ấy nói năng khép nép, mất đi nhuệ khí của tuổi trẻ, không có lòng tự trọng gì, trong lòng An Cúc Nhạc rối bời, lúng túng đến cực điểm. Đỗ Ngôn Mạch: “Hôm đó em đợi anh cả đêm, anh về nhà với một người đàn ông khác, em biết, anh không có em cũng không sao… không, thật ra không có em thì tốt hơn.” Hôm đó? Hôm nào? An Cúc Nhạc không hiểu gì, suy nghĩ một lát, người mà y dẫn về nhà, ngoại trừ Đỗ Ngôn Mạch, chỉ có Kiều Khả Nam. Y ngạc nhiên. Khi đó y cứ tưởng cậu ấy đi rồi… rời khỏi mình rồi. Đúng là lần trước bị phủ định như vậy, Đỗ Ngôn Mạch không thể nào không suy suyển. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, ngoại trừ dựa vào điểm tốt của người này, dựa vào độ ấm và bao dung mà ngay từ đầu anh ấy cho mình, từ đầu đến cuối cậu chẳng cho anh ấy được gì, chỉ có cái ôm hạn hẹp này. Ngay cả tiếp nhận ý tốt của anh ấy, làm anh ấy vui vẻ, cậu cũng không làm được. Thế là cậu đi lòng vòng, quay về nhà của An Cúc Nhạc, lần này đã chuẩn bị gác hết mọi thứ sang một bên, vứt luôn kiên trì và nguyên tắc, làm thế nào cũng phải được anh ấy tha thứ, thế nhưng buồn khổ chờ tới hừng đông, lại thấy anh ấy dẫn một người đàn ông về nhà, cử chỉ thân mật… thì ra, ngay cả thứ duy nhất mà cậu có thể cho, người khác cũng cho được. Bỏ cuộc đi… anh ấy không để mày vào mắt đâu, người ta không phải là người mà mày chiếm được. Chuyện tương tư như vậy, cậu đã nếm trải rồi, cũng không phải không chịu nổi. Lần trước vượt qua thế nào nhỉ? Câu mê man nghĩ, là nhờ bấu víu nhiệt độ cơ thể của người này, từng bước thoát ra. Lần này, ai tới giúp cậu đây? Giúp được không? Vừa nghĩ tới việc An Cúc Nhạc sẽ dùng dáng điệu này hoặc càng thậm tệ hơn nằm dưới thân người khác… một tháng qua, cậu trăn trở trằn trọc, hoàn toàn không chấp nhận được. Nhịn tới cực hạn, liều mình đi tìm An Cúc Nhạc, bám theo một đường từ khi y ra cửa tới quán bar, cậu không vào được, đành phải đứng chờ bên ngoài, cậu biết người này mềm lòng, muốn cậu làm gì cũng được, tóm lại chỉ cần không bị ghét bỏ… nhưng rồi cảnh tượng xuất hiện sau đó đã triệt để đánh nát cậu. “Em còn nhỏ, không có năng lực, chúng ta không ngang hàng, đây là sự thật…” Đỗ Ngôn Mạch ép buộc bản thân, cất lời một cách khó khăn: “Nhưng mà, xin anh…” Đừng không cần em. Cậu thiếu niên trông thật đáng thương, An Cúc Nhạc im lặng hồi lâu, nâng mặt cậu ấy lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, nơi đáy mắt đen láy kia dập dờn ánh nước, phản chiếu ánh đèn mông lung trong phòng. An Cúc Nhạc nhìn, nhìn, nhìn thật lâu, bên trong tràn đầy cố chấp tự ti ── y không hiểu nổi. Sao cậu lại trở thành thế này? Rõ ràng tôi đã trao hết những gì tôi nghĩ là tốt đẹp cho cậu, mong cậu no đủ, mong cậu kiêu ngạo tự tin, không cần vì thiếu thốn tình yêu mà cầu xin người khác, không cần lo được lo mất, vậy mà cậu lại tới cầu xin tôi… cầu xin tôi… An Cúc Nhạc: “Đừng xin tôi.” Cậu thiếu niên kinh ngạc, ánh mắt dần dần toát ra tuyệt vọng. Không phải ý đó… An Cúc Nhạc nhắm mắt lại, muốn cho cậu ấy một nụ cười trấn an, nhưng mệt đến độ không nhếch miệng nổi, ngay lúc hé miệng, cổ họng dâng lên một trận đau rát, giống như có một con dao đặt ở đó, róc xẻ yết hầu yếu ớt của y, móc hết những lời chôn giấu tận sâu ra ngoài ── “Người cậu thích, rõ ràng không phải là tôi.” Dứt lời, nước mắt tràn ra từ vành mắt ── Hệt như máu tươi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]