Chương trước
Chương sau
Một ngày mới toanh
Hôm sau khi An Cúc Nhạc tỉnh dậy, Kiều Khả Nam đã đi rồi.
Y đỡ đầu, đã lâu không uống nhiều như thế, mỗi khi say rượu cảm giác đều rất tệ, nhìn mình mặt mũi trắng bệnh như người chết trong gương, An Cúc Nhạc nhếch miệng, vẫy tay chào hỏi người trong gương: “Hello, thi thể.”
Người trong gương cũng cười với y.
An Cúc Nhạc tắm rửa một phen, ra khỏi phòng tắm, nhìn chiếc túi đặt trên bàn trà, muốn ném nhưng lại tiếc.
Quên đi, hôm khác thanh lý sau.
Y ngâm nga: “Ánh ~ trời chiều vẫn sáng rỡ ~ như trước, ngày mai ~ thời tiết ~ lại tốt.”
Mỗi một ngày, đều là một ngày mới toanh.
An Cúc Nhạc đi làm, không chìm đắm trong nỗi đa sầu đa cảm vô vị nữa.
Qua ba ngày, y nhận được cốc.
Đủ mọi màu sắc, hoa văn sặc sỡ, An Cúc Nhạc xếp chúng thành hàng dựa theo hệ màu, nhìn dãy cốc xinh xắn kia, y cảm thấy vô cùng hài lòng. Gần đây y không cần sống nhờ Fanta quýt nữa, tâm hồn ngập tràn đủ mọi màu sắc, y nghĩ, mình có tình yêu, dù rằng lần đầu tiên quá tồi tệ, tồi tệ đến mức y phỉ nhổ thế giới phỉ nhổ tình yêu, để lại một vết sẹo xấu xí, còn mất một mẩu gan, nhưng sang lần thứ hai, y tự nhận quá trình tốt đẹp, cũng trao hết lòng hết dạ, mặc dù kết cục vẫn thế, nhưng không để lại mối hận suốt đời.
Đau lòng, rất đau lòng, nhưng ít nhất không vỡ nát.
Chỉ là trong thời gian ngắn, vẫn còn hơi mỏi mệt.
Do không liên lạc với Đỗ Ngôn Mạch nữa, buổi tối của y lại trống hơn phân nửa ── tuần kia bận việc còn đỡ, nhưng một khi qua rồi lại cảm thấy trống vắng khó nhịn, lại còn đúng lúc Nhiễm Hiệt Vũ bị cắt cử ra ngoài hai năm, Kiều Khả Nam bị chồng quản nghiêm, rủ rê một hai lần còn được, nhưng ba lần bốn lần, đoán chừng sẽ có người phát điên.
An Cúc Nhạc không thể làm gì khác ngoài đi chạy bộ.
Phải, chạy bộ.
Không phải con đường y và cậu thiếu niên cùng chạy, mà là nơi khác y khám phá ra. Vào ban đêm, cả con đường đều tĩnh lặng, không có tạp âm dư thừa, nhưng cuối đường có một khu chợ đêm, tiếng động ồn ào huyên náo, bình thường An Cúc Nhạc sẽ ăn một tô miến ruột heo hoặc một dĩa đậu hủ thúi ở đó rồi mới về nhà. Bây giờ y đã thấu hiểu điều mà khi đó cậu thiếu niên nói với mình: “Chạy bộ có thể chạy một mình.”
Một mình, hưởng thụ nhịp bước của chính mình, cũng được lắm.
An Cúc Nhạc chạy cả tuần lễ, lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Người tính tình cực đoan như y, chuyện lắng xuống rồi là muốn quậy tiếp, y quyết định trở lại quán bar chơi. Lần này Kiều Khả Nam mặc kệ y, có lẽ cũng hiểu y muốn phát tiết nên tùy y muốn làm gì thì làm, chỉ đưa cho y một dãy mười chữ số, bảo y nhớ cho kỹ.
An Cúc Nhạc hỏi: “Cái gì vậy?”
Kiều Khả Nam trịnh trọng đáp: “Đây là đường dây nóng cá nhân của Lục Hành Chi, khắp thiên hạ chỉ có ba người biết, em sợ em không giải quyết được『 chuyện tốt 』do anh gây ra, chỉ đành tìm anh ấy cứu bồ thôi.”
“Đệt!” An Cúc Nhạc tức tối mắng, không phục kháng nghị: “Con không thể tin tưởng trí tuệ của mẹ con à?”
Kiều Khả Nam quả quyết nói: “Không.” Vết nhơ loang lổ, tìm đâu cũng thấy, cậu không muốn nhớ lại.
“……” An Cúc Nhạc nghẹn họng, ai bảo y có nguyên cái lịch sử đen, đã thế trong thời gian yên ổn ngắn ngủi còn tìm trai vị thành niên, từ nay y thề không bao giờ tin vào vẻ ngoài nữa, lấy ngày tháng năm sinh trên chứng minh nhân dân ra thề.
Thế là An Cúc Nhạc cầm dãy số, lẻ loi một mình đi uống rượu, y nghĩ nếu tìm được đối tượng thích hợp, lăn một đêm cũng không sao, ai ngờ số phận tàn nhẫn trêu người, một lần nữa y lại trông thấy cả đống dưa cong táo héo, cột trên méo xẹo, hiếm khi tìm được một vị dáng người lẫn hàng họ đều không tệ, thế mà đối phương lại đáp: “Tôi là 0.”
Đậu má! An Cúc Nhạc không thích đè người to con hơn mình, y cảm thấy hình ảnh không đẹp, nhất là không thể chấp nhận việc mông đối phương có lông, thôi dẹp đi.
Cứ thế dằn vặt nửa tháng, An Cúc Nhạc không muốn nghĩ cũng cảm thấy ── tiêu chuẩn chọn người của mình, bất giác lại tăng cao.
Mặt mũi tướng tá không đạt tiêu chuẩn thì không nói, nhưng cho dù gặp phải đối tượng mà trước đây mình sẽ cam tâm tình nguyện chịu qua một đêm, y vẫn có thể moi móc một khuyết điểm trong số một trăm ưu điểm của người ta: Mắt không đủ đẹp, tóc không đủ đen, bắp thịt không đủ rắn chắc, trong nhà không có em gái. Mấy cái trước thì thôi đi, cái cuối cùng là sao đây?
Cũng đâu thể kén cá chọn canh cả đời, nếu vậy y trực tiếp xuất gia còn nhanh hơn.
Dù sao qua được ải thứ nhất, mấy ải sau đơn giản rồi.
Ôm tâm trạng trảo châu*, An Cúc Nhạc chọn đại một người trong số đối tượng xem vừa mắt, hai người kề vai sát cánh, cùng đi ra ngoài, như thể sợ thiên hạ không biết ở đây có một đôi cẩu nam nam.
Trảo châu: Một loại tập tục lâu đời của người Trung Quốc, khi em bé tròn 1 tuổi, cha mẹ sẽ bày đặt một số đồ vật như bút, mực, giấy, nghiên, bàn tính, tiền, sổ sách… cho bé chọn, xem bé chọn cái gì trước cái gì sau rồi dựa vào đó dự đoán sở thích và nghề nghiệp tương lai của con mình.
Tiết trời bắt đầu vào đông, rõ ràng nên là thời điểm ham muốn độ ấm cơ thể người nhất, thế nhưng chẳng hiểu sao An Cúc Nhạc lại nảy sinh cảm giác chán ghét, y cảm thấy mình cứ ngày nhớ đêm mong nhất quyết phải ve vãn một người, rốt cuộc vì cái khỉ gì?
Chỉ vì lòng quá cô đơn, cần được lấp đầy.
Y thở ra một hơi, vỗ vai người nọ, nói: “Tôi và đằng ấy đều là người đáng thương.”
“Hả?” Tự dưng bị đồng cảm, người nọ chẳng hiểu gì sất.
An Cúc Nhạc lười giải thích, bụng nghĩ thôi bỏ đi, về nhà tắm rửa ngủ một giấc, nào ngờ tay còn chưa buông, một giây sau đã bị ai đó dùng sức kéo ra. An Cúc Nhạc ăn đau, nhất thời không kịp phản ứng, cứ ngỡ người nhà đối phương tới bắt gian: “Này, anh đúng là vô đạo đức…” Đã nói hai bên đều độc thân mà!
Kết quả còn chưa mắng xong, An Cúc Nhạc vừa ngước mắt đã thấy rõ hình dáng của người túm mình, lập tức im miệng, không thể tin nổi: “Cậu…”
Là Đỗ Ngôn Mạch.
Cậu ấy nắm chặt cổ tay trái của An Cúc Nhạc, dưới ánh đèn đêm, điệu bộ hệt như hung thần, cực kỳ khủng bố.
Người kia bị dọa ngớ người, mãi đến khi An Cúc Nhạc bị lôi đi, hắn ta mới bước lên trước: “Đợi đã, làm gì…”
Đỗ Ngôn Mạch quay đầu lại, căm tức trừng mắt, tuy là chiêu cũ, nhưng người nọ thật sự bị dọa, không dám động đậy, ngây người một lát mới nhớ là phải mắng: “Cậu mới vô đạo đức! Cả nhà cậu đều vô đạo đức!”
Mắng xong, người nọ hừ một tiếng, lười dây vào việc nhà của người khác, xoay người trở vào quán bar.
Bên này An Cúc Nhạc hoàn toàn ù ù cạc cạc, bị kéo đi vài bước mới hoàn hồn trở lại, muốn giãy ra nhưng Đỗ Ngôn Mạch lại nắm quá chặt, chặt đến phát đau.
Đau quá.
“Cậu… cậu nhẹ thôi…” Ban đầu còn định mở miệng mắng, cuối cùng lại thành tiếng than nhẹ xin khoan dung như mèo con. An Cúc Nhạc cảm thấy mình thật hết thuốc chữa, hai người cũng chia tay rồi, tạm thời khoan nhắc tại sao Đỗ Ngôn Mạch lại xuất hiện tại sao lại ngăn cản, chỉ riêng cảm giác chột dạ của y là thấy vô lý rồi.
Đỗ Ngôn Mạch gọi taxi, nhét An Cúc Nhạc vào rồi theo lên xe. Nghe cậu thiếu niên báo địa chỉ nhà mình với tài xế, An Cúc Nhạc cũng không phản đối.
Một đường không nói gì, An Cúc Nhạc hỏi: “Cậu đến tìm tôi?”
Đỗ Ngôn Mạch không đáp.
An Cúc Nhạc run tim, cuối cùng cả thân thể đều run rẩy, hoàn toàn bị khí thế của cậu ấy dọa sợ. Y đứng trước cửa nhà, đầu óc trống rỗng, chìa khóa trong tay tra trật ổ vài lần, phải nhờ Đỗ Ngôn Mạch đứng sau cầm tay y mở giúp.
Rắc một tiếng, cửa mở ra.
Đèn cảm ứng ở huyền quan sáng lên, không làm cho cả căn phòng mờ tối. “Cạch” một tiếng, cửa đóng lại, An Cúc Nhạc ổn định tâm trạng: “Cậu muốn uống gì…”
Lời còn chưa dứt đã thấy hoa mắt, sống lưng đau nhói ── y bị nhấn ngã xuống đất, nụ hôn dồn dập vồn vã rơi xuống.
“… A!” Nương theo nụ hôn thô bạo là cảm giác đau đớn khi quần áo trên người bị kéo bung, An Cúc Nhạc muốn phản kháng nhưng hai tay lại bị ghìm chặt, Đỗ Ngôn Mạch khí lực lớn, xưa nay An Cúc Nhạc chưa bao giờ là đối thủ của cậu ấy. Cậu thiếu niên cắn mút một cách mạnh bạo, hôn cực kỳ lỗ mãng, nướt bọt rưới vào miệng, y nghẹt thở một hơi, ngay sau đó giống như bị hạ độc, cả người mềm nhũn, chẳng nhúc nhích nổi.
Thậm chí còn chủ động mút vào cánh môi ngang ngược của đối phương.
An Cúc Nhạc mơ màng nghĩ không phải đầu óc mình hỏng rồi chứ? Rõ ràng nên phản kháng quyết liệt, thế nhưng trong đầu lại nghĩ đêm nay bất luận cậu ấy định làm gì với mình, mình cũng sẵn lòng đón nhận.
Lại tiện rồi.
Có lẽ đây là cách duy nhất y dùng để thích một người.
Muốn phản kháng cũng không phải không được, nói thế nào cũng là đàn ông, mặt sau lại càng không phải là nơi muốn chọt là chọt, cương cường dịch chiết* luôn là đạo lý muôn đời, An Cúc Nhạc cũng không muốn thế. Y thả lỏng môi răng, mặc cho cậu thiếu niên xâm nhập, cùng lúc đó, gông cùm trên tay cũng được nới ra, y đổi sang bấu vai đối phương, bắp thịt dưới đầu ngón tay căng chặt đến cực điểm, y cố gắng trấn an nhưng vô dụng.
*Cương cường dịch chiết: những người tính tình quá cứng không chịu khuất phục, trong một số trường hợp sẽ bị ăn thiệt nhiều hơn, đại loại là càng cố cương càng chịu thiệt.
Đỗ Ngôn Mạch dùng tay vén áo y lên, luồn vào trong ngực y, dùng sức nhéo núm vú, An Cúc Nhạc bị đau mà khẽ rên.
Tiếng rên này bị buộc nuốt xuống bụng cùng với nước bọt của đối phương, cậu thiếu niên dùng cách thức gần như bạo lực nhéo núm vú trước ngực An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc đau muốn kêu to nhưng kêu không được, quần bên dưới đồng loạt bị cởi bỏ, đến khi cậu nhỏ bị nắm lấy, nơi đó quá yếu ớt, An Cúc Nhạc ứa nước mắt, đẩy đối phương ra: “Đừng, tôi đau thật đó…”
Giọng y nghe thật đáng thương, Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, nhưng ít nhiều cũng giảm độ lực.
Chỉ là đau vẫn hoàn đau, An Cúc Nhạc không cương, cũng không có khoái cảm, khi cậu thiếu niên đẩy ngón tay chưa bôi trơn vào huyệt sau của y, cuối cùng y mới nhận ra đây là một cuộc ái ân mang đầy ý phát tiết và trừng phạt, mặc dù cậu thiếu niên đã cương, nhưng biểu cảm trên mặt cũng chẳng vui vẻ gì…
An Cúc Nhạc vốn định thỏa mãn cậu ấy, nhưng trong lòng lại có một nơi đau đớn đến lạ, không biết có phải do khi nãy bị ghìm chặt quá không mà ngay cả cổ tay trái cũng đau, đau đến mức y thật tâm chống cự, nói một tiếng: “Đừng mà.”
Hai chữ vô cùng rõ ràng, không mang bất luận ám muội nào.
Đỗ Ngôn Mạch chấn động, ngừng động tác.
An Cúc Nhạc nhìn chòng chọc trần nhà, cuối cùng vẫn không làm được… Từ trước đến nay, cách Đỗ Ngôn Mạch ôm y đều là dịu dàng quý trọng, đây là lần đầu tiên cậu ấy không để ý cảm nhận của y như thế, y bị chiều chuộng sinh hư, nếu không được ôm như trước, y không muốn.
Không muốn.
Ngay sau đó, Đỗ Ngôn Mạch bình tĩnh lại.
Bạn đang
An Cúc Nhạc đã dạy cậu: Một khi đối phương thật sự tỏ ý không muốn, nếu cứ tiếp tục lấn tới thì chính là súc sinh.
Trên thế giới, có một số việc có thể làm, nhưng cũng có một số việc tuyệt đối tuyệt đối không thể làm.
Phớt lờ ý nguyện của đối phương, xâm phạm họ, đó là việc thứ nhất.
An Cúc Nhạc thở dốc một hơi, bò dậy từ dưới người cậu thiếu niên. Dưới ánh đèn mờ ở huyền quan, y nhìn thấy nét mặt u ám của Đỗ Ngôn Mạch, hệt như ngôi sao mờ ảo bị mây đen che khuất giữa đêm khuya, tối tăm đến mức làm người ta đau lòng. An Cúc Nhạc nâng mặt cậu thiếu niên lên, chỉ thấy chút nước thấp thoáng rơm rớm trong mắt cậu ấy, An Cúc Nhạc mềm lòng, muốn giận cũng không giận nổi, chỉ đành dịu dàng hôn lên môi đối phương: “Không phải không thể làm, nhưng không thể làm như vậy, hiểu không?”
Đỗ Ngôn Mạch không mở miệng, nhưng cậu quả thật tỉnh táo lại, không có hành vi lấn lướt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.