Nguồn: bachhoacac.wordpress.com
Không phải tình yêu
Thật ra những lời này không đúng lắm.
Đương nhiên Đỗ Ngôn Mạch có thích y, thích đến mức vứt bỏ lòng tự trọng đến tìm y, nhưng mà… An Cúc Nhạc vẫn để ý điểm sai biệt và khác nhau giữa chúng, cuối cùng cũng vì vậy mà không còn cách nào duy trì hình tượng đẹp đẽ của mình, một khi nói đến tình yêu, làm gì có ai thật sự có thể ngồi yên không tranh giành?
Y từng tranh giành một lần, tranh đến ti tiện không gì sánh được, lần này nhớ rõ bài học, không ngừng nhắc nhở chính mình: Không được vi phạm, phải sắm vai người lớn tuổi nên có, yêu thương cậu ấy, nếu cậu ấy không muốn, tuyệt đối đừng nhiều chuyện… như vậy, lập trường của mình vẫn hoàn mỹ như cũ.
Tiếc thay vẫn cứ giẫm lên vết xe đổ, tham lam những thứ không thuộc về mình.
Có đánh chết An Cúc Nhạc cũng không muốn Đỗ Ngôn Mạch thấy mình chật vật và thảm hại thế này, nhưng hết cách thôi, ngực đau quá, vừa nghĩ tới việc mình không phải là người duy nhất trong lòng cậu ấy, y không tài nào chịu nổi. Nửa trái tim, để lại cho tôi được không? Nhưng khi thật sự chỉ nhận được phân nửa, y lại không muốn.
Khó chiều thật.
An Cúc Nhạc bụm mặt, dù rằng không muốn thất lễ nhưng không thể nào che đậy hết, bả vai run bần bật, nước mắt từ giữa kẽ ngón tay tràn ra, y thầm nghĩ dáng vẻ hiện giờ của mình chắc xấu xí lắm đây.
Vất vả lắm mới bình tĩnh một chút, An Cúc Nhạc khàn giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-lac-nghiep/1533818/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.