Lý Khang hiểu Đồng Bộ: Đồng Hóa chính là dùng wm của bản thân để cường hóa mục tiêu, thay đổi các tính chất quan trọng của mục tiêu để biến mạnh hơn.
Trong trường hợp ngược lại, tức là Đồng Bộ: Dị Hóa sẽ giải phóng nguồn năng lượng do quá trình đơn giản hóa mang lại.
Điều hắn bâng khuâng, bất động rất lâu chính là sự kết hợp giữa hai chiêu thức này. Bọn chúng đối nghịch nhau, có thể triệt tiêu lẫn nhau, vậy nếu kết hợp lại kết quả có bằng không hay không?
Mọi người thường nghĩ, hai thứ đối lập nhau như số đối của nhau, một âm một dương, có cộng lại cũng bằng không. Vì thế mà bộ chiêu của Savel luôn chia hết cho hai cũng là ý này; hắn có một chiêu, chiêu kế tiếp sẽ là chiêu đối chọi với chiêu trước, sau đó là bộ chiêu thức thứ hai. Hắn vô pháp tìm ra sự kết hợp giữa chúng để lai tạo ra kĩ năng giao thoa thứ ba.
Savel không làm được, không có nghĩa là Lý Khang cũng không làm được. Trong mắt hắn, số âm cộng số dương mới bằng không, còn khi số âm trừ số dương nó sẽ là một kết quả khác, hoặc khi số dương trừ số âm lại là một kết quả khác nữa.
Lại nói, luận về wm không phải mang toán học ra so sánh là đúng hết thảy, nó chỉ phần nào phản ánh lại thực trạng cho trực quan, dễ hiểu hơn mà thôi. Cũng như người ta hay nói, “vẽ tranh đẹp như thật” là để chỉ tài năng của họa sĩ, hoặc là khi nói “cảnh đẹp tựa như tranh vẽ” tức là đang ám chỉ kiệt tác của thiên nhiên là do bàn tay ai đó kiến tạo nên.
Lý Khang đã ăn cắp ý tưởng của Savel, bây giờ chỉ thiếu mỗi đối tượng để hắn thực nghiệm.
Dùng lên hai người bọn họ thì không phải đạo, dùng lên bọn gà chó sẽ bị hiệp hội bảo trợ động vật nào đó kiện tội hắn mất, hay nói đúng hơn là lương tâm hắn không cho phép hắn làm như vậy.
Suy cho cùng, chính là đánh động vật không có ý nghĩa, đánh người tàn tật thì mất mặt.
Mà hắn cũng không vội làm gì, Cảm Quan quét ra được rất nhiều mục tiêu đang tiến dần về phía này. Hắn chỉ cần chờ cho bê con mắt mù nào đó va phải hắn, sau đó hắn kiếm chuyện ngược lại để bem nhau, sẵn tiện thử chiêu. Ắt là hoàn hảo.
Lý Khang cười cười, vung tay múa chân, đầu suy nghĩ đến đâu bản thân liền làm đến đấy.
Có người vui, sẽ có người không vui. Savel là kẻ không vui kia.
Những tưởng rằng, Lý Khang là một lưu dân bình thường vì Savel không nhìn ra được ba động năng lượng của hắn, tự hào kể vài chuyện về wm cho hắn nghe cũng không sao. Nào ngờ, tự dưng Lý Khang lòi ra cái thân phận eSP – er rồi học lởm chiêu thức của Savel, đã vậy còn thành công hơn cả chính chủ.
Hắn hoài nghi, liệu đây có phải một con đường tiến hóa na ná với Cấm Thuật Sư hay không, so với Cấm Thuật Sư của anh em nhà Trigger thì mạnh hơn không ít, phải biết là trước đó Cấm Thuật Sư kia vô pháp sao chép chiêu thức của Savel, còn Lý Khang thì quá dễ dàng để làm được.
Dù có dù không gì, Savel cho là nếu không lôi kéo về phía đồng minh được thì phải tiêu diệt Lý Khang, phòng cháy hơn chữa cháy, Savel cũng không hy vọng rằng lần sau gặp lại hai bên đã khác chiến tuyến.
Savel lồm cồm ngồi dậy, đặt mông lên tảng đá, đạo: “Nếu ngươi có hứng thú như vậy, chi bằng đi với bọn ta một chuyến về Tổng bộ. Ở đâu thì ta không chắc, nhưng ở Yogen Fruz thì nơi đó có rất nhiều chiêu thức kì lạ, độc đáo,..mặc cho ngươi học tập. Với tài năng thiên bẩm của ngươi, không người nào có thể làm khó làm dễ, ngược lại Tổng bổ sẽ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, che chở, bảo bộc cho ngươi..”
Lý Khang nghe thấy, liền cau mày: “Sau đó làm con chó chạy vặt, chết sống lúc nào cũng không hay?”
Savel nhận ra tình huống có chút dị thường, đành mềm mỏng, nhẹ nhàng nói: “Đâu, ngươi hiểu sai ý ta rồi, ngược lại mới là!”
Lý Khang xoay người, nhìn thẳng mặt Savel, chỉ tay lên trời, nói: “Trên đời này chỉ có hai thứ miễn phí từ trên trời rơi xuống đó là nước mưa và cứt chim mà thôi! Ta không tin là có chuyện dễ ăn đến như vậy. Ta nhìn ngươi cũng không yếu mấy nhưng cuối cùng vẫn là còn nửa cái mạng, không, là một nửa của một nửa đó. Vậy thì làm sao ngươi dám cam đoan rằng ta sẽ như thế nào, sẽ như thế kia, trong khi ngươi, ốc còn không mang nổi mình ốc?!”
Clap clap.
Kin vỗ tay hoan hô, giơ ngón cái tặng Lý Khang, “Ngươi mắng hay lắm, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
Savel trừng mắt, Kin vô thức lấy tay che đầu lại.
Hắn trầm ngâm, muốn phản biện, nhưng không biết nói như nào.
Lý Khang cảm thấy nếu cứ nói chuyện tiếp thực sự rất vô nghĩa, sau đó, không nói không rằng, quay người bỏ đi.
Lập trường hai bên khác biệt, có cố gắng thêm nữa cũng vô ích, chi bằng sớm kết thúc, tiết kiệm được khắc nào hay khắc nấy.
Kin với tay hô hào nhưng cũng không ngăn được bước chân Lý Khang, “Ngươi có đồ ăn không á? Cho ta xin một ít với.. hú hú..”
Dù sao Lý Khang cũng là con người, cũng không quá mức lạnh lùng nhẫn tâm bỏ đói người ta được, đã giúp rồi thì giúp cho chót, hắn ngoắc tay bảo Kin đi theo mình.
Bỏ mặc Savel trừng mắt nhìn hai người.
Tuổi trẻ, tuổi trẻ..
...
“Kiki Kiki Kiki, chấc chấc...Kiki Kiki”
“Đại ca gọi em?”
Kiki từ trong hốc cát chui ra, lắc người mấy lần, rũ bỏ lớp cát phủ trên người, nhanh chân chạy đến bên chân Lý Khang, lè lưỡi liếm chân hắn, cái đuôi ngoe ngoảy khoái chí.
Kin giật mình, “A, con chó này biết nói chuyện?!”
“Ta còn biết đấm ngươi nữa là, ngươi tin không?” Kiki chép chép miệng, co chân trước lên như định đấm nhau thật.
Rõ ràng là Kin bị Savel dọa đánh đến nỗi ám ảnh tâm lý, nên vừa nghe thấy đối phương dọa mình, không ngừng hô: “Sợ, sợ...ngươi đừng đánh ta..”
“Đừng rộn chuyện, đi lấy cá khô cho cô ta đi!” Lý Khang bất đắc dĩ chen ngang.
Cái này, mẹ nó một cái loli đi nhầm truyện.
Kiki hú lên, lập tức có một con gà đông tảo từ đâu bay tới.
“Ngươi con mẹ nó, ăn no mập thây, rảnh rỗi chảy mỡ, thằng con hư đốn, mau đi lấy cá khô lại đây!”
“Dạ thưa cha!”
Con gà đông tảo mặt nghiêm nghị, dõng dạc đáp lời, sau đó liền giương hai cánh, khẽ vỗ một cái, bụi cát bay tứ tung. Kiki thấy liền là chướng mắt, đồ hỗn trướng này chính là thích làm màu như vậy, thể hiện cho ai nhìn cũng không biết. Nhiều khi Kiki cũng hoài nghi là con gà đông tảo có phải là con của nó không nữa là.
Không nói một lời, Kiki liền vận sức, dùng chân sau đá bay con gà đông tảo.
“Con mẹ nó, phế vật!”
Sau đó nó liền quay lại cười hề hề với Lý Khang, “Để đại ca chê cười, chê cười rồi..hề hề..”
Lý Khang cũng không để tâm lắm, hướng Kin nói: “Trong lúc đợi con gà lấy đồ ăn cho ngươi, ta hỏi mấy cái, ngươi trả lời mấy cái. Coi như là trao đổi!”
Kin hãy còn bất ngờ về màn vừa nãy, cũng là tỉnh người, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Được á, cái gì chứ mấy cái chuyện này ngươi cứ hỏi đi. Muốn hỏi gì hỏi, cái nào ta biết thì ta trả lời!”
Lý Khang dùng tay che mặt, không nói nên lời. Hắn tự nhủ là tình tiết ép buộc, tình tiết ép buộc.
Sau đó ngồi trệt xuống bãi cát, bắt đầu hỏi Kin.
Thực ra thứ hắn quan tâm không nhiều lắm, chỉ có hai chuyện, một là liên quan đến con đường tiến hóa và wm, hai là lý do mà mấy người bọn hắn chạy đến khu vực này.
Theo Lý Khang đoán, mấy cha nội kia sợ Xích Quả như còn hơn sợ chết thì lý nào lại đặt chân lên đất liền, khác nào chui đầu vào rọ đâu. Điều này lại liên quan đến vấn đề thứ nhất mà hắn đã hỏi. Kin nói không rõ ràng, không đầy đủ nhưng Lý Khang mơ hồ có thể hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra trên đảo nổi cũng như đang diễn ra ở đây, cái này không trách Kin được, với chừng ấy IQ, hắn cho rằng còn sống nơi rừng thiên nước độc này đã là một kỳ cmn tích.
Kin nghiêng đầu, tay chống cằm, mắt nhìn chếch lên trên, tựa như đang cố gắng nhớ điều gì, đạo: “Cái này á, ta cũng không biết mục đích quan trọng nhất là gì, bọn họ nói là đem theo máy móc đo lường gì á, rồi đo xong thì trở về thôi.”
Lý Khang đánh giá Kin, lần nữa hồ nghi: “Vậy máy móc đâu?”
“Ta để lạc mất rồi..hì..hì..”
Lúc này Savel chống gậy đi tới, mặt mày hắn đã có chút hồng hào, không lo đêm nay sẽ bất đắc kì tử nữa. Lý Khang nhìn không muốn nói, lại có ý định muốn tránh mặt Savel, ngộ nhỡ hắn xúc động lên đánh người tàn tật thì không hay.
Phản ứng của Lý Khang làm sao có thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Kiki được, nó dùng đầu của thằng em cũng đủ biết là đại ca nó đang chướng mắt thằng kia, nó mà không xử lý vụ này không đáng làm đàn em của Lý Khang nữa rồi.
Nó lồm cồm ngồi dậy, nhe răng hướng Savel gầm nhẹ, Savel cũng bị nó làm cho giật mình, dự là lấy vật xuy xuy Kiki bỏ đi.
Nào ngờ càng làm cho Kiki tức điên, nó liền lao lên cắn Savel.
Lý Khang thấy mừng không kịp nữa là, Kin thì có chút lo lắng nhưng không biết phải làm sao, cô cũng không phải Trị Liệu Sư, ngược lại nếu dùng tên nỏ bắn một phát thì sẽ không có cơm ăn, cùng lắm là Savel chịu thiệt chút thôi.
“Ngài Savel, ngài ráng chịu đựng nha, ngài cho nó cắn vài phát là sẽ có cá ăn! Cố lên, cố lên!”
Kin chăm chú nhìn Savel bị Kiki hành hạ, cười hì hì không ngớt.
Lúc này con gà đông tảo đem cá khô từ trong lều trại đến, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này. Trong đầu loáng thoáng qua hình ảnh, cha nó ác mồm ác miệng, trêu chọc nhầm người, nên bị người ta đánh cho. Không chần chờ gì nữa, nó ném đống cá xuống đất, vũ cánh phành phạch, miệng kêu không ngừng.
Hào quang lóe lên, nó lao xầm vào hai người kia.
Phạch phạch phạch.
“Cha, con đến với người đây!”
Lý Khang đứng dậy, những tưởng hắn đi can ngăn, nhưng không, chẳng qua là hắn muốn đổi tư thể cho thoải mái mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]