Chạy ra bờ biển rồi mà cũng không tránh được, chả lẽ muốn hắn lặn xuống biển luôn hay sao?
Không, không đúng. Chạy trốn là vấn đề chứ không phải biện pháp. Chạy, bản thân cứ chạy; đuổi, đối phương cứ đuổi.
Dẫu cho đối phương là vô tình hay hữu ý đi đến đây, hắn cũng không thể lấy thái độ hòa nhã, cười hề hề, ra bắt tay với đồng loại được.
Suy cho cùng, vấn đề này, Lý Khang đã nghĩ kĩ rất nhiều lần rồi, tác giả cũng nói từ đâu mười mấy chương trước. Hắn cũng đã cố tình chạy ra bờ biển, tức là không muốn dính dáng gì đến con người bây giờ nữa, muốn sống một cuộc sống yên bình, vui vẻ ở hiện tại dù cho trước đó đám người kia đã làm gì với đồng đội của hắn, hay là mới đây đã truy tung đúng ngay vị trí DD21 mà tiếp cận.
Nói ngắn gọn là, lão đại giấu nghề muốn sống an nhàn nhưng cốt truyện không cho phép.
Nói đi cũng phải nói lại, những người kia là chấp hành nhiệm vụ mà đến DD21 để đo lường Detter, mà Detter bùng nổ là do tê tê vảy thép cùng chiêu thức của Lý Khang tạo ra. Râu ông này cắm cằm bà kia, nhưng cuối cùng ý nghĩa vẫn là theo chân Lý Khang.
Hắn ngoắc Kiki lại, dặn dò một phen rồi chuẩn bị chạy đi ứng chiến. Nói gì thì nói, chó gà biết nói chuyện đã là một kì tích, hắn không trông mong gì bọn này có thể đánh nhau.
Kiki thấy làm lạ, chuyện lông gà vỏ tỏi này mà cần đại ca ra mặt sao? Chỉ cần Lý Khang gật đầu một cái, nó cùng dòng họ sẵn sàng đào mồ mả 18 đời đối phương lên luôn chứ là.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng mà nó cũng không dám ý kiến ý cò gì, đại ca nó muốn chơi đùa thì cứ chơi thôi. Cùng lắm thì nó bảo hộ kẻ địch sống lâu lâu một chút để đại ca nó chơi vui hơn.
Lý Khang cũng biết, bản thân mình như nào, không thể hùng hùng hổ hổ lao lên đánh người ta, mặc dù thằng nào đánh trước thằng đó làm cha, chí ít hắn cần có một cái cớ. Hơn nữa Cảm Quan quét ra mục tiêu, hắn không biết đối phương có phải thực sự là vì mình mà đến hay không. Hắn không ngại bem nhau, nhưng hạn chế tình tiết dư thừa, rườm rà là điều tất yếu, nó phiền bỏ mẹ.
Cuối cùng, tổng hợp lại suy nghĩ chính là nhìn tình huống cái đã.
Thuận ta thì thôi, nghịch ta thì chém.
Bất ngờ, trong rừng động.
Tiếng chân nặng nề, gấp gáp. Tiếng thở hồng hộc, mệt mỏi.
Kin mệt muốn đứt hơi, vẫn cố gắng cõng Savel trên lưng chạy trối chết. Mắt thấy bờ biển, cô thở phào nhẹ nhõm, định lập trại nghỉ ngơi một phen cho lại sức, ở gần nguồn nước cô cũng không cần lo chuyện ăn uống nữa, cơ thể bị bào mòn thể lực trong thời gian dài nay có thể được bổ sung rồi.
Savel vốn còn nửa cái mạng, hành xác một đoạn thời gian, nên chỉ còn một góc tư cái mạng. Dẫu vậy hắn vẫn không ngừng thì thào nói nhảm, hắn cố gắng duy trì thanh tỉnh đến mức tối đa, một khi không thể chóng cự lại cơn buồn ngu ma huyễn kia, chính là ngủ mẹ nó giấc ngủ ngàn thu.
Kin nhẹ nhàng đặt Savel dựa lưng vào tảng đá, còn bản thân thì ngả lưng nằm xuống, cơ thể y như hình chữ đại, không có ý tứ, tay chân vung tới vung lui như con nít lên ba.
“Ha ha ha.. Ngài Savel, cuối cùng thì chúng ta cũng chạy thoát rồi...ha ha, ngài đợi lát nữa ta đi săn kiếm cháo cho ngài ăn!”
Nghe gọi tên, Savel ti hí con mắt, gượng người về trước, mấp máy mấp mấy môi: “Ta...mẹ..nó..nó mẹ..ta.. nước!”
Kin giật mình ngồi dậy, có chút nghi hoặc: “Mẹ ngài là nước?”
Savel vung tay, nhưng không còn sức nữa rồi, cùng không với tới Kin, hắn như con rối đứt dây, lắt la lắt lẻo, ngả người xuống đất.
Lý Khang kịp thời chụp bả vai Savel lại, để hắn dựa lưng vào tảng đá, hai chân cố định hai bên người, một tay hé miệng Savel, một tay nhẹ nhàng đổ nước vào.
Khụ khụ khụ
Savel bị sặc nước đến tỉnh người, sau đó hắn mặc sức há họng uống từng ngụm to. Cuối cùng mới cam lòng ngủ thiếp đi.
“Ta mẹ nó, ngươi mấy ngày rồi chưa đánh răng vậy?”
Lý Khang bất đắc dĩ chửi thề.
Nhưng quả thật là mồm Savel rất thối, mấy ngày rồi không ăn uống, không đánh răng các thứ, ngậm một mồm toàn vi khuẩn.
Kin cũng hớ người, vội chạy ra biển, dùng tay múc nước để súc miệng.
“Ngươi đừng múc nữa, ô nhiễm mẹ nó cái biển!”
Lý Khang nói với theo, dự là chọc chơi thôi ai dè Kin cho là thật.
Thật thà trở về bên cạnh Savel.
Lý Khang âm thầm đánh giá người này.
Tóc vàng, mắt xanh, cao tầm mét năm lăm, hơi gầy, IQ cũng không cao mấy, số đo ba vòng.. hm. Mẹ nó, ta cũng không phải là tác giả, không có hội chứng cuồng loli. BB đâu? BB đâu? Các người ăn sung mặc sướng mà sao chỗ cần to lại không to ra vậy?
Nghĩ thế nhưng hắn cũng thầm cảm ơn ông trời một phen. Tối nay sẽ đổi mới tài liệu nghiên cứu, không phải cần nhớ lại người quen cũ để thực thi công tác.
A không phải, tối nay có khách di cư, không thể làm liều.
Lý Khang không sợ “công tác” của mình phát hiện, cũng không sợ “công tác” quá 180 phút mà bị đột quỵ mà chết. Hắn chỉ sợ lúc mình bị đột tử chết lại để người khác phát hiện mình đang thực thi “công tác”.
Chính là ý này.
Qua bao năm, bản tính của hắn vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu, chỉ là đổi mới đối tượng mà thôi.
Nhìn người ta hơi lâu, có chút mất tự nhiên, Lý Khang tằng hắng một cái, đánh trống lảng: “Các ngươi là ai? Từ đâu đến? Sao lại chạy đến đây?”
Lý Khang liền sờ lên mũi, cái lời thoại này sao quen tai vậy? Mà không đúng, quan trọng là sao hắn lại nói chuyện sáo rỗng như vậy?
Kin cũng có chút ngại ngùng, dè dặt hỏi, “Ngươi có nước không? Ta..ta muốn xin một ít..”
Lý Khang gặp qua không ít lưu dân lúc chu du khắp nơi nên hắn dễ dàng nhận ra Kin là người ở ngoài đảo nổi, tâm lý có chút được thỏa mãn khi chứng kiến những người ở tầng cao lại xin xỏ mình. Tuy không lớn, không đáng là bao, nhưng vẫn đủ cho Lý Khang cười toe toét cả ngày.
“Có chứ, có chứ! Ngươi cứ tự nhiên mà uống, ở chỗ bọn ta còn rất nhiều.”
Nói nói, hắn ngửa tay ra, Arayeitter từ lỗ chân lông tuôn trào, nhanh chóng hình thành, biến hóa ra dạng chất lỏng: không màu, không mùi, không vị.
Công thức hóa học là H2O, tục gọi là nước.
Kin kinh ngạc, há hốc mồm nhìn Lý Khang, lắp bắp nói: “Ngươi là ảo thuật gia sao?”
“Ngươi cứ xem là vậy đi!” Lý Khang khịt khịt mũi, giương giương tự đắc.
Kin cũng không hề nà, câu nệ tiểu tiết nước dơ hay nước sạch gì mà quỳ gối xuống, ngửa đầu, há to mồm để hứng lấy dòng nước, nhắm mắt lại để tận hưởng dòng nước trong mát đang rột rửa cổ họng đã héo khô mấy ngày.
“Ah ah..”
Tư thế này có chút không đúng.
Lý Khang lại sờ cái mũi, thầm nghĩ, chi bằng mình bạo gan một phát, sau đó sẽ không còn sợ cô độc nữa, hoặc là ngược lại?
Hắn là đang đắn đo suy nghĩ, muốn là muốn ăn trái cấm, cũng là không muốn ăn trái cấm vì sợ phiền phức về sau.
“Ây da, thiệt là khó quyết định quá đi!”
“Ngươi có..có gì..ọc ọc..khó quyết định..ọc sao?” Kin vừa uống, vừa để tâm đến Lý Khang, vừa có thể trả lời hắn.
Lý Khang tuy là bội phục, nhưng mà hắn cũng không thể kể cho đối phương nghe chuyện bản thân lên kế hoạch để thịt người ta.
Sột soạt.
Savel dần tỉnh.
Vì bản thân ở sau lưng Lý Khang nên hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng, nhìn xuyên qua kẽ hở giữa hai chân Savel thầm giật mình một phen.
Kin ơi là Kin, sao ngươi lại sa đọa như vậy? Hấp tấp nữa chứ? Ngươi không thể đi vào rừng, núp bụi mà hành sự sao?
Bản thân không còn sức lực, cũng không có quyền gì để can ngăn, đấy là chuyện riêng tư của Kin, Savel vô pháp xía mỏ vào.
Cảm giác như hắn đã vào vai ông chồng nào đó trong bộ phim hành động tình cảm mang tên: “Người chồng bất lực nhìn vợ xxx với ông hàng xóm.”
Khụ khụ
Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể tằng hắng một tiếng để đánh động hai người, cho người ta biết là hắn còn chưa có chết.
Kin ngó đầu sang, thấy Savel đã tỉnh, theo bản năng hô hào một tiếng: “Ngài Savel, ngài muốn uống thêm không? Người này còn nhiều lắm á!”
Savel vội lắc đầu lia lịa, “Không không.. ta..ta nhường ngươi hết đó..đó!”
Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ.
Savel lắc đầu thở dài, năm xưa hắn mà được một nửa phong độ của Lý Khang thì tốt biết bao nhiêu, giờ chỉ có thể âm thầm hối tiếc.
Nghe ra lại là một nhân vật có cố sự.
Lý Khang xoay người lại, thấy đương sự đã tỉnh, liền bắt đầu “hỏi cung”, kém chút nữa là lấy máy quay cùng giấy bút ra để ghi lại.
“Các ngươi là ai? Sao lại chạy đến đây?”
Motip cũ, lời thoại cũ, Lý Khang chiếu theo đó mà làm.
Savel lắc đầu, không biết có nên nói hay không, mà có nói cũng không biết nói từ đâu.
Kin nhanh nhảo, nhảy nhót đến trước mặt Lý Khang, mồm năm mồm mười kể lại diễn biến mấy chương trước.
Savel muốn can ngăn nhưng lại thôi, dù gì thì Lý Khang cũng coi như là ân nhân cứu mạng bọn họ, có nói một ít thông tim cũng không chết gì ai, với lại Savel cho rằng một người bình thường biết cũng không làm nên trò trống gì.
“Nội tại? Nội tại là cái gì?” Lý Khang gãi gãi đầu hỏi.
“Nó là..ùm..kiểu như một chiêu độc nhất của người đó á! Dù người khác có cùng kiểu loại hình đó nhưng khác biệt vẫn là rất lớn..chắc vậy. Ngươi hiểu ta nói không?”
Hắn gật đầu.
Kin mới nói tiếp.
Chốc, Lý Khang lại hỏi: “Con đường tiến hóa là gì? Có mấy loại? Phân biệt như thế nào? Ưu, khuyết điểm của từng loại?”
Kin nghe mà mơ hồ theo, đành quay đầu, gượng cười, đá lông nheo với Savel.
Savel nhận ra Lý Khang không thích hợp. Người bình thường có nghe thấy, có thắc mắc nhưng cũng không thắc mắc như Lý Khang, thường là người ta sẽ hỏi diễn biến sau đó chứ không phải hỏi thứ ngoài lề liên quan đến wm.
Mà liên quan đến điều này lại là điều tối kị, thuộc về bí mật quốc gia, dù cho Lý Khang có ơn cứu mạng bọn hắn, Savel cũng không thể nào nói mấy cái này ra coi như trả ơn được. Ngay cả khi có nói ra, trả ơn là trả ơn Lý Khang đã cứu mạng rồi đó, còn người nhà, người thân của bọn hắn đang bị Chính phủ giam lỏng thì ai sẽ cứu mạng?
Nên là Savel mím môi không nói.
Lý Khang cũng biết mình bị hớ, lại đánh trống lảng, “Chiêu Đồng Bộ: Đồng Hóa đó là dùng năng lượng để đơn giản biến phức tạp, đại loại là như thế này đúng không?”
Hắn ngồi quỳ xuống, tay chạm mặt đất. Trước mặt, từ trong lòng đất chui lên một bức tường hình bán nguyệt cao hơn hai mét, dày khoảng 30 centimet. Bức tường đứng sững ra đó, thuần túy là đất cát thông thường. Sau một giây, Arayeitter bao quanh nó, cố định lại tính chất nguyên thủy, thay đổi luôn cấu trúc bề mặt.
Nó trơn phẳng hơn, cứng cáp hơn, nặng nề hơn.
Lý Khang đắc ý, vung tay một phát, móng vuốt đã hình thành từ lúc nào, bấu chặt nơi cổ tay.
Hắn dùng sức đâm mạnh về trước.
Keng keng leng keng leng keng
Nằm ngoài dự tính, món vũ khí ưa thích của hắn dễ dàng bị bẻ gãy làm đôi do chính lực tay tác dụng lên bức tường kia.
Lý Khang có điều suy nghĩ.
Savel cũng lâm vào trầm tư, hắn biết bọn hắn đã lên nhầm thuyền giặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]