Giống như ngày hôm qua, vẫn là Lôi Gia Âm, Nhạc Vân Bằng, Tống Đan Đan và Tống Tổ Nhi ngồi cùng một chiếc xe, dẫn đầu đi ở phía trước.
Một nhà bốn người Thẩm Ngôn thì đi xe phía sau.
Thời điểm mọi người lên xe chuẩn bị rời đi, Đông Lỵ Á đột nhiên nói với Thẩm Ngôn ở ghế trước: “Thẩm Ngôn, anh ngồi đằng sau đi, nhờ Sư Sư lái hộ một lát, tôi đau bụng quá, không chịu được, anh giúp tôi xoa bụng một lát được không?”
Lưu Sư Sư nghe vậy liền hỏi: “Đau bụng à, sao thế?”
Đông Lỵ Á nhíu chặt mày, nét mặt khó giấu vẻ đau đớn: “Không sao, tớ tới tháng thôi, nhưng bụng đau lắm ấy.”
Cổ Lệ Na Trát đang ngồi ở ghế lái, ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: “Thế cậu chườm túi ấm thử xem có đỡ hơn không, bảo Thẩm Ngôn xoa bụng làm gì, không lẽ anh ấy còn trị được cái này sao?”
“Ừm, tối hôm qua Thẩm Ngôn giúp tớ xoa, giảm đau hẳn mà.”
Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư nghe thế thì cảm thấy cực kỳ kì quái, tò mò quay sang nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn vừa gỡ đai an toàn ra vừa thuận miệng hỏi: “Rất đau sao?”
Đông Lỵ Á gật đầu, khó nhọc đáp: “Đau lắm, nhói thành từng cơn, cực kỳ khó chịu.”
Thẩm Ngôn vội xuống xe, mở cửa sau ra rồi nói với Lưu Sư Sư: “Vậy cô lên trước lái một lúc nhé.”
Lưu Sư Sư ừm một tiếng, đổi ca cho Thẩm Ngôn.
Ở hàng ghế sau.
Thẩm Ngôn đưa tay định xoa bụng cho Đông Lỵ Á, kết quả cô nàng lại đột nhiên vén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835503/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.