Lôi Gia Âm cùng Thẩm Ngôn hạ tốc độ chậm lại, ra khỏi trạm thu phí xong, hai người liền dừng xe ở ven đường bên ngoài trạm, xe của tổ tiết mục đương nhiên cũng dừng theo, cách một đoạn xếp thành hàng dài sau lưng hai chiếc xe thương vụ của các nghệ sĩ.
Xe mới vừa dừng lại không bao lâu, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rớt xuống, đánh tán loạn vào trên cửa sổ xe, tiếng động lộp bộp lớn tựa như mưa đá.
Lượng mưa tại thảo nguyên phương bắc vốn không nhiều, một năm sẽ có một trận mưa tuyết, nhưng mưa lớn giống hôm nay thì quanh năm suốt tháng cũng ít gặp.
Liếc xuống mương nước ven đường có thể thấy được từng dòng từng dòng nước đỏ chảy xiết qua, gần giống như lũ lụt, chỉ có điều là quy mô nhỏ hơn mà thôi.
“Nhìn thật dọa người, có khi nào nước ngập qua bánh xe khiến chúng ta kẹt cứng luôn ở đây không?”
Cổ Lệ Na Trát vươn người nhìn qua cửa kính xe bên chỗ ghế lái, thân thể ngọt ngào thơm tho dựa sát bên người Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn lắc đầu: “Sẽ không đâu, loại mưa rào mùa hạ này tới nhanh mà tan cũng nhanh, đoán chừng sẽ sớm tạnh mưa thôi.”
“Thế à?” Cổ Lệ Na Trát không trở lại chỗ ngồi của mình, nàng tựa cằm lên trên bờ vai Thẩm Ngôn, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như mương nước kia có cái gì đặc biệt thu hút ánh mắt của nàng vậy.
“Thẩm Ngôn anh xem, đó có phải là ếch xanh không?”
“Không phải, đó là con cóc.”
“Bảo sao người ta hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835508/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.