Lý Thần Vũ hé cửa nhìn bố một chút rồi mới rời đi. Ông ấy đang ngồi dựa đầu giường, hai mắt nhắm nghiền tĩnh lặng.
Anh nhận ra bố mình đã có nhiều sợi tóc bạc lấp ló giữa những sợi đen, da có phần nhăn nheo và nếp nhăn cũng rõ rệt. Hình như quá lâu rồi Lý Thần Vũ mới thực sự để ý ông ấy, trong tâm trí anh vẫn luôn tồn tại hình ảnh vị chủ tịch cao ngạo, lịch lãm.
- Hãy chăm sóc thật tốt cho bố tôi.
Câu nói này có chút thừa thãi, Madam Pang vẫn luôn chăm sóc bố anh ngay cả khi anh thù hằn mẹ kế. Và chẳng cần anh mở lời, Lý Liên Sơn cũng sẽ được vợ chăm sóc chu toàn và cẩn thận.
Madam Pang gật đầu.
- Yên tâm! Chăm sóc mình cho tốt.
Lý Thần Vũ rời đi, Huyền Pang đứng cửa nhìn bóng người đi khuất mới khẽ khàng vào trong.
***
Anh muốn gọi cho chị gái, muốn hỏi và nói nhiều điều, nhưng khi mở điện thoại ra, Lý Thần Vũ lại lưỡng lữ cất máy.
Nụ cười cay đắng tự chế giễu bản thân, anh là người biết cuối cùng cơ mà.
Lý Thần Vũ thất thần ngồi ở ghế ngoài trời, những bông tuyết đậu trên tóc, trên vai, rồi dần dần phủ kín cả người. Nhưng anh bất động, để cái lạnh giá làm tê liệt mớ cảm xúc hỗn độn.
Chuông điện thoại vang lên như thức tỉnh Lý Thần Vũ, anh nhìn. Là cục cưng của anh gọi, chắc cô đang lo lắm.
- Anh ơi!
Giọng Mẫn Tiên nhỏ nhẹ ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3498978/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.