… Bố em, ông ấy đi rồi?
- Bố em ở tầng trên, muộn rồi lại tuyết rơi nên em đề nghị ông ấy nghỉ một đêm ở đây.
- Ừm!
Lý Thần Vũ bỗng dưng muốn gặp bố của Mẫn Tiên, cảm giác đó là người hiền hậu dễ tâm sự và hỏi chuyện. Có vẻ bố Lê và bố Lý cực kỳ thân thiết, đến chuyện nội bộ gia đình họ Lý mà bố anh cũng không ngại nói ra.
Hai người vừa về phòng, cánh cửa đóng lại, Lý Thần Vũ lại ôm Lê Mẫn Tiên, rồi gục đầu vào vai cô uể oải.
- Anh mượn vai em chút nhé.
- Ừ, em luôn sẵn lòng.
Mẫn Tiên vỗ nhẹ lưng Lý Thần Vũ, giọng thủ thỉ bên tai.
- Khi nãy bố nói với em. Bố bảo chúng ta là định mệnh.
- Vậy sao. Em thấy có đúng không?
- Em cho rằng lần đầu chúng ta gặp nhau, rồi lại gặp nhau lần nữa, đó là nhân duyên. Còn định mệnh, là dành cho những người ở lại với ta đến cuối cùng. Thần, em sẽ luôn bên anh. Anh cũng vậy nhé.
Lý Thần Vũ hơi gật đầu.
Có những người không giải thích được vì sao họ yêu một ai nhiều đến thế. Chỉ là vào một ngày nào đó trong đời, họ thích được trò chuyện cùng nhau, thích được nắm tay nhau, thích người ấy xuất hiện trong mọi kế hoạch ở tương lai của mình. Và thật tâm mong những điều tốt đẹp nhất đến với người đó.
Anh buông cô ra, nhìn cô thật lâu, nhìn cô thật kỹ.
Đôi mắt trong trẻo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3498979/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.