Anh là ai chứ, đường đường là một Lục Dĩ Thiên cao ngạo sao có thể để dục vọng tầm thường sai khiến? Vậy nên anh phải kiềm chế được cơ thể mình và không thể để cho dục vọng lấn át lý trí.
"Đó là phản ứng sinh lí bình thường, “nó” muốn cô nhưng tôi lại không muốn cô, tôi sẽ không làm hại cô." Vẫn là thái độ lạnh nhạt không thay đổi, Lục Dĩ Thiên tỏ ra hờ hững nhất có thể, anh muốn minh chứng cho Nam Tịch Viên thấy rằng anh thật sự không có chút hứng thú gì đối với cô.
Nam Tịch Viên ngây ra một chút, giây lát mới chịu gật đầu: "Được, tôi tin anh."
Đã lựa chọn tin tưởng thì sẽ không đề phòng nữa. Cô sẽ coi như những lời anh vừa nói là sự thật, tuy nơi đó rất cứng nhưng không có nghĩa là anh muốn cô, ừm, cứ nghĩ là như vậy đi. Bởi giờ đây có muốn thoát cũng là chuyện khó như lên trời, không muốn bản thân thiệt thòi thì cô phải tạm nhịn rồi.
Lục Dĩ Thiên lấy thuốc thoa đều lên vị trí vết thương trên người Nam Tịch Viên, lúc này anh mới thấy da của cô quả thật đã bầm tím, in rõ nét bàn tay của anh lên đó. Làn da cô thật mẫn cảm, anh chỉ đánh có một cái mà lại xuất hiện vết tích này rồi ư?
Lục Dĩ Thiên dời đôi tay xuống ngực người con gái và bắt đầu xoa nắn một cách nhẹ nhàng. Chính hành động này của anh đã khiến cô giật nảy mình.
"Anh..." Nam Tịch Viên bất ngờ, cô đưa tay ngăn cản sự đụng chạm này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/245447/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.