Có lẽ vì nghe được những âm thanh nỉ non bên tai, Nam Tịch Viên đã tỉnh lại. Đập vào mắt cô là hình ảnh Lục Dĩ Thiên đang ngồi cạnh giường, biểu cảm buồn bã cộng với âu lo, quan trọng hơn hết là hai mắt của anh đã đỏ ửng.
"Tịch Viên, em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?" Lục Dĩ Thiên không khỏi vui mừng, bàn tay siết chặt lấy tay cô.
"Em không sao." Cô lắc đầu, khóe môi mấp máy đặt ra câu hỏi: "Anh... khóc sao?"
Lục Dĩ Thiên không nói gì, anh vuốt nhẹ mái tóc cô, thành khẩn nói:
"Xin lỗi em nhiều lắm."
"Anh không cần phải tự trách mình đâu." Nam Tịch Viên cảm động không thôi, lần đầu tiên trong cuộc đời cô mới chứng kiến được bộ dạng này của anh. Một lão đại cao cao tại thượng như Lục Dĩ Thiên lại rơi lệ vì cô, đúng là chuyện khó tin!
"Em khát nước không?" Anh buông tay cô ra, chẳng đợi cô trả lời đã tự rót nước cho cô.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lại động phải vết thương, đầu mày cứ thế nhíu chặt.
"A..."
"Cẩn thận." Lục Dĩ Thiên chậm rãi đỡ lấy cô, anh quan tâm hết mực: "Em đừng cử động mạnh quá, ngực chỉ mới vừa được khâu lại thôi đấy. Nào, uống nước đi."
Anh cầm cốc nước và đưa lên miệng cô, do cổ họng khá khô nên cô đã uống vài ngụm.
Vốn thân thiết cũng vốn biết anh không thích khách sáo nên Nam Tịch Viên chẳng cảm ơn làm gì, cô uống xong thì hỏi:
"Đã điều tra ra kẻ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/2374005/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.