"Bạch Mộng Nhi đó từng cứu cậu?" Nam Kỷ Dận quay sang Lục Dĩ Thiên và đặt ra câu hỏi.
"Ừ, một lần duy nhất." Lục Dĩ Thiên bình thản trả lời, anh bổ sung thêm: "Tuy nhiên cô ta đã dám động đến Tịch Viên, dù cô ta có từng cứu mình trăm lần thì cũng như vậy thôi."
Chứng kiến sự cương quyết này của anh, trái tim Nam Tịch Viên trở nên ấm áp đến lạ thường. Nam Hoành Quân gật đầu, tán thưởng:
"Như thế mới xứng đáng trở thành con rể của ta!"
Nhận được lệnh của Lục Dĩ Thiên, Kim Nhất tức tốc bắt giữ Bạch Mộng Nhi, hạ gục hết tất cả thuộc hạ bên cạnh cô ta cũng tốn không nhiều thời gian.
Bạch Mộng Nhi bất thình lình bị bắt giữ, cô ta khá ngỡ ngàng:
"Các người có biết bản thân đang làm gì không?"
Thổ Nhất đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, "Giả ngây thơ cũng vô dụng, Bạch Tố đã khai tất cả rồi."
"Anh... nói gì?" Bạch Mộng Nhi không thể tưởng tượng được Lục Dĩ Thiên đã điều tra ra sự thật, nhưng làm sao có thể?
Từ đầu đến cuối cô ta đã suy tính chu toàn, đảm bảo kế hoạch không bị bại lộ, nhưng cớ sao chuyện thành ra thế này chứ?
Bạch Mộng Nhi ngồi ngây ngốc trên xe, hai mắt thẫn thờ.
Chẳng mấy chốc Kim Nhất đã áp giải cô ta đến một địa bàn hoạt động của tổ chức, hắn để cô ta ngồi một góc dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Trong lòng Bạch Mộng Nhi dâng lên cảm giác thấp thỏm, cũng vì đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/2374007/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.