Dực San từ nhỏ ở trong Thần Tiêu điện của gia gia nàng là Trường Sinh đại đế. Trường Sinh đại đế vô cùng thương yêu cháu gái, cố ý xây dựng riêng cho nàng một tẩm cung trong Thần Tiêu điện, đặt tên là Tê Hà điện
Tuy vừa rồi không để Ô Đại chiếm được tiện nghi nhưng Dực San vẫn thấy khó chịu trong lòng, vì thế lúc này nàng đứng trước cửa Tê Hà điện, hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu, hét lớn “lão nương ta đã trở lại rồi”
Nàng còn muốn khí thế ngất trời, cười to hai tiếng, nào ngờ đã bị người cắt ngang “lão…..muội”
Dực San bị người tới lấy tư thế kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà đè ngã xuống đất, nhìn mái ngói cong cong bên trên, hồi lâu mới nói “ca, có phải ngươi lại mập hơn hay không?”
Thân ca ca Dực Lam của nàng luôn gọi nàng là lão muội, ở trước mặt người khác khi nhắc tới nàng cũng gọi là lão muội nhà ta, mấy từ muội muội hay xá muội văn vẻ, hắn vĩnh viễn không học được. Hắn được xưng là hoàn khố, hoa hoa công tử điển hình của thiên giới,nhưng ở bên ngoài hắn ép buộc người khác cỡ nào, lại chẳng thể phát huy trước mặt nàng. Vì thế trừ bỏ xưng hô lão muội khó nghe, Dực San không có gì không hài lòng với ca ca của mình
Vừa rồi nghe tiếng hét của Dực San, các tiên tỳ vội chạy ra, nhìn thấy tình cảnh này, lại không biết đó là tình huống ngoài ý muốn, đều nghĩ hai trăm năm này Tê Hà điện yên tĩnh như phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tao-dia-phu/1962032/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.