Nàng nâng chén canh Mạnh Bà nóng hôi hổi, mặt nước sóng sánh không soi rõ thần sắc trên mặt nàng, hơi nước nóng bỏng làm mắt nàng bị phỏng.
Đau đến rơi lệ. Giọt nước mắt trợt qua gò má, rơi vào trong chén canh, gợn sóng mơ hồ hình ảnh nàng
Mạnh Bà ở bênh cạnh, không đành lòng, khuyên “nghĩ nhiều vô ích, uống canh rồi sẽ quên tất cả, đừng để bị trễ giờ”
Chén thuốc đã khôi phục bình tĩnh, nàng nhìn mặt mình hồi lâu, rốt cuộc nhắm mắt, uống cạn chén thuốc kia. Canh Mạnh Bà có năm vị, đau khổ chua xót mặn, chén thuốc nóng bỏng xuyê qua cổ họng, nước mắt cũng rơi xuống má đầy đau đớn
Trước khi rời đi, hắn chưa từng nói với nàng điều gì, để lại trên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhưng bây giờ, ngay cả nụ hôn này, nàng cũng không giữ được. Uống canh Mạnh Bà, mọi thứ đều quên hết.
Nàng nhắm mắt lại, cảm giác bóng dáng người kia dần mơ hồ cho đến khi trở thành trống rỗng
Nhân quỷ thù đồ, tiên phàm dị lộ. Bọn họ chung quy vẫn là người của hai thế giới
Buông lỏng tay, chén thuốc rơi xuống, vỡ làm trăm ngàn mảnh, thanh âm thanh thúy, dư âm không dứt
Thanh âm còn quanh quẩn bên tai, nàng như bị tiếng vang đánh thức, chậm rãi mở to mắt. Trước mắt mơ hồ có bóng người, nhìn kỹ, thì ra là mẫu thân của nàng
“San San, ngươi đã tỉnh, cảm thấy thân mình thế nào?”
Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy đầu nặng chịch, nhíu mày nói ‘hơi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tao-dia-phu/1962033/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.