Nghe xong,sắc mặt của lưu diệu bởi vì sợ hãi mà trở nên méo xệch,hắn vội vàng quỳ trước mặt trầm thiên phàn,bắt đầu dập đầu liên tục : “ Đại nhân,cháu thật sự không biết người lại quen biết với đỗ minh,nếu như cháu biết sớm,nhất định sẽ tự nguyện hiến máu tươi của mình cho cậu ấy,càng không muốn thay người nhà báo thù…đại nhân,xin người hãy tha cho cháu!ngoài linh hồn vụn vỡ này ra,cháu chẳng còn gì nữa”
“ ngươi có thể chạy rồi”
Trầm thiên phàm không để ý lưu diệu cầu xin,cúi đầu nhìn lưu diệu,âm thanh lạnh lùng nói
“đại nhân…xin người khai ân”,lưu diệu sợ hãi hét lên,dập đầu không ngừng
“ ta nói,ngươi có thể chạy rồi,nếu như không chạy,ta sẽ tự mình ra tay” trầm thiên phàm không nhẫn nhịn dk nữa
Nghe xong,sắc mặt lưu diệu kinh hoảng,rồi lại nhìn tôi,sau đó đột nhiên ý thức được thứ gì đó,lập tức hoảng hốt bay lên,bay ra ngoài cửa sổ không quay đầu
“ tiền bối,ngài cứ thể bỏ qua cho hắn sao?”
nhìn thấy linh hồn của lưu diệu sắp chạy thoát,trong lòng tôi bực tức nói
Dù gi tôi bây giờ,cũng có thâm thù với lưu diệu,vì linh hồn trên trời của bọn hàn thuận,tôi tuyệt đối không thể để linh hồn của lưu diệu tiếp tục sống trên đời
“ ta để hắn chạy,nhưng nếu như cậu muốn giết hắn,ta không quản”’
Cho đến lúc này tôi mới ý thức được ý tứ trong lời nói của trầm thiên phàm,thảo nào lúc trầm thiên phàm bảo lưu diệu chạy,hắn lại sợ hãi như vậy,hóa ra là ông ấy vẫn muốn tôi tự tay giết lưu diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986184/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.