tôi lúc này,đang bị Lưu trường vân lôi đến đây,đến trong quảng đường đạo quán này
“ đỗ minh,không ngờ đạo hành của nguoi lại xuất chúng như vậy,lại kêu gọi được ta đến đây,quả thực cũng không tồi” Lưu trường vân nói với Giang hoài trong cơ thể của tôi
“ mạnh hay yếu,đợi lát nữa sẽ rõ”
Giang hoài đóng giả tôi gật đầu,trên mặt nở một nụ cười ta mị,từ trong cuộc đối thoại của họ,hai người dường như không phải đang quyết đấu một trận sinh tử,mà giống đang tỉ thí đạo pháp,đạo sĩ vây quanh không hề có ý muốn nhúng tay vào,chỉ là thỉnh thoảng lại xôn xao bàn luận,thỉnh thoảng lại reo hò,trong những người xung quanh,tôi còn nhìn thấy Tôn nguyên và Chu Loan
Nhìn thấy hai người,tâm trạng vốn dĩ giận dữ của tôi trở nên vui mừng,tôi muốn đi đến bên cạnh họ,muốn nói với họ cái gì đó,nhưng tôi phát hiện cơ thể và linh hồn mình lại mất đi sự khống chế,tôi muốn di chuyển cơ thể của mình,nhưng cơ thể không nghe theo,tôi muốn hét lên,nhưng dùng sức mở miệng,âm thanh lại không vang ra được
Tôi bây giờ,là ma mà Lưu trường vân kêu gọi đến đây,bất kì cử động nào của tôi đều nằm trong sự khống chế của ông ta
Nghĩ đến đây,trong lòng tôi vô cùng sợ hãi,lúc này,một âm thanh của Lưu trường vân vang lên trong đầu tôi : tấn công Đỗ minh
Âm thanh này,đồng thơi cũng là một ý chí không thể kháng cự,ý chí này,khống chế lấy ý thức của tôi
Lúc này,tôi cuối cùng khôi phục lại sự tự do,nhưng tôi không hề nghĩ đến việc trốn chạy,cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986023/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.