Những lời này của người đi đường,làm cho tâm trạng vốn dĩ cực kì tốt của tôi ngay lập tức tan thành mây khói
Hứa thiến là ma,cô ấy không cho phép,người bình thường không thể nhìn thấy cô ấy,vì vậy mới gây hiểu lầm cho mọi người
“ tôi làm cái gì đến lượt anh quản à? Đi cho tốt đường của mình là được rồi” tôi thả Hứa thiến ra,khuôn mặt phẫn nộ nói với người đi đường
“ thần kinh…” người đi đường đó để lại một câu rồi cũng không để ý đến tôi nữa,đi về phía trước
Niềm vui trên khuôn mặt hứa thiến cũng theo đó mà biến mất
Tôi ôm lấy vai cô ấy cười :” không sao,chỉ là một người bình thường người trần mắt thịt mà thôi,không cần quan tâm”
Hứa thiến gật đầu,trên mặt lại nở một nụ cười nhẹ,sau đó cũng không nói gì nữa,tiếp tục đi trên đường với tôi
Đi được một lúc,thời gian cũng đã 5 h chiều,chúng tôi đi ra khỏi chùa thừa duyên cũng được một đoạn dài rồi,tôi nhìn Hứa thiến,muốn quay lại đi về
Nhưng mà,hứa thiến lắc đầu : “ đỗ minh,hay là mấy ngày này,chúng ta đừng ở trong chùa nữa”
“ vì sao?” tôi có chút khó hiểu hỏi
Hứa thiến nói : “ không tiện”
Nghe vậy,tôi đột nhiên bừng tỉnh.Qủa thực,không tiện lắm
Tôi và hứa thiến lâu ngày gặp lại,tình chồng ý vợ là điều khó tránh khỏi,nhưng chùa thừa duyên dù gì cũng là nơi cửa phật nghiêm trang,tôi với Hứa thiến ở trong chùa,có chút thất lễ
Tôi gật đầu,trong lòng mừng thầm
“ hứa thiến,chị còn nhớ không,trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2985969/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.