Edit: Thỏ
Lần thứ hai thấy rõ mặt y, tôi hơi sợ hãi.
Trần Lập Châu mặc xường xám màu lam, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. Đôi con ngươi lấp lánh hữu thần, giống như giấu đầy sao trong đáy mắt.
17, 18 tuổi, chính là thời kỳ rực rỡ nhất của đời người.
Tôi giơ bức ảnh trong tay lên, nhìn người con trai trước mặt, nhìn liên tục mấy lần bỗng băn khoăn.
Đây là ảo giác?
Trần Lập Châu thấy tôi ngây ra như vậy, trên mặt thoáng cười: “Vì sao em khóc?”
Tôi nhìn y chằm chặp, siết chặt bức ảnh trong tay, không biết nên mở miệng như thế nào. Gò má nóng hổi, tôi đưa tay sờ lên chỉ thấy tràn đầy nước mắt. Tôi không ngừng lau đi, nhưng phát hiện lau kiểu gì cũng không cạn được, mẹ, khóc cái quỷ gì!
Trần Lập Châu lẳng lặng nhìn ta, bỗng nhiên bước lên cầm lấy tay đang lau nước mắt của tôi, đem đầu tôi dựa vào lồng ngực.
“Đừng khóc.”
Em con mẹ nó cũng không muốn khóc đâu!
Tôi vừa khóc vừa chùi nước mũi vào ngực y.
Mẹ, mới 17, 18 tuổi mà cao như vậy rồi!
Trần Lập Châu bất giác mỉm cười, tôi lấy làm lạ bèn ngửa cổ nhìn y.
“Khúc Tiểu Duẫn, không ngờ em cũng sẽ khóc. Ta còn cho rằng cả ngày em chỉ biết ngu ngốc vui mừng.”
“Anh gọi em là gì?”
“Em ngốc gì đấy nhỉ?”
“Không.” Tôi khó tin nhìn y, tiếp theo quan sát tấm hình.
Người trong hình và Trần Lập Châu hiện tại giống nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu/2284957/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.