Chương trước
Chương sau
Bên ngoài Hoàng thành, binh sĩ Miêu tộc đều đã buông vũ khí đầu hàng, một trận chiến đẫm máu không xảy ra, không có người dân thường vô tội nào phải bỏ mạng. Triệu Ý thở ra một hơi dài, nhìn U Linh bay lên tường thành đối diện với mình.

“Ngươi nợ bổn thượng nhiều lắm đấy. Bổn thượng chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt tay với ngươi, lại còn phải huỷ đi dược liệu trong U Linh Cốc, ngươi xem nên đền bù thế nào?”

Nhận lại hổ phù, Triệu Ý chắp tay cúi đầu, nghiêm túc đáp.

“Đa tạ U Linh cốc chủ đã tương trợ, sau này cần Bổn tướng giúp đỡ chuyện gì cũng không cần khách sáo, cứ thẳng thắn nói ra, Bổn tướng và Phu nhân sẽ dốc hết lòng.”

Thấy Triệu Ý lại cúi đầu trước mình, ánh mắt U Linh có chút phức tạp, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái, vẩy vẩy tay nói.

“Thôi đi, tự nhiên ngươi dài dòng như thế Bổn thượng không quen, Bổn thượng đã xong việc, bây giờ sẽ trở về U Linh Cốc, ngươi nói với Xuyên Nhi một câu giúp ta.”

Nhận lời U Linh, Triệu Ý cho quân lính lùi xa mười dặm, đưa theo binh lính Miêu tộc về canh giữ, đợi Bệ hạ xử lý sau. Y cùng Thiết Ngôn quay về Hoàng cung, thấy Vân Xuyên cũng đi từ hướng đại lao ra.

“Em đến gặp Vu Na sao?”

“Vâng, em vừa nói với cô ta vài câu.”

Thiết Ngôn lúc này liền quỳ sụp xuống, nghiêm túc nói.

“Phu nhân, Thiết Ngôn lúc đó đã mạo phạm, xin Phu nhân cứ trách phạt nô tài.”

Vân Xuyên biết Thiết Ngôn đang nói tới chuyện đã bóp cổ mình, cô liền vội vàng cho hắn đứng lên.

“Ngươi không có tội gì cả, là ta cho phép ngươi, hơn nữa lúc đó nếu không làm vậy, dễ gì Vu Na tin tưởng ngươi, thuận lợi cho kế hoạch thành công như bây giờ.”

“Đa tạ Tướng quân, Phu nhân không trách tội.”

Thấy Thiết Ngôn có vẻ hơi rầu rĩ, Vân Xuyên dịu giọng nói.

“Thiết Ngôn, ngươi đừng nghĩ mình phản bội Miêu tộc, nếu Miêu tộc không được ngăn lại kịp thời, sau này xảy ra chiến tranh, tổn thất thế nào ngươi hiểu rất rõ. Con người nào cũng vậy, nếu vì lòng tham sẽ không phân biệt được phải trái đúng sai. Ngươi yên tâm, Đại Tướng quân sẽ xin Bệ Hạ xá tội chết cho người Miêu tộc, giúp các ngươi có một chốn an cư lạc nghiệp. Có phải không Đại Tướng quân?”

Triệu Ý gật đầu, nói thêm.

“Ngươi đi theo Bổn tướng bao nhiêu năm, Bổn tướng chẳng lẽ lại không biết ngươi là người Miêu tộc sao? Mẹ của ngươi, Bổn tướng nghĩ là bà ấy cũng đang ở đâu đó trong số họ, vì chưa tới thời điểm thích hợp nên chưa tìm ngươi đấy thôi.”

Năm xưa khi sinh ra anh em Thiết Ngôn và A Duệ, cha của hắn đã ném hắn xuống sông cho chết, may nhờ có Triệu Ý năm đó mới chín tuổi cứu được, đem hắn về cho một quả phụ trong thành nuôi dưỡng, sau khi Thiết Ngôn lớn, quả phụ mắc bệnh qua đời, Triệu Ý khi đó đã trở thành Tướng quân thống lĩnh vạn quân, bèn đưa Thiết Ngôn vào quân doanh.

Sau khi trở về phòng, Vân Xuyên mới hỏi.

“Phu quân, Tứ Đại Thần Khí hiện giờ ra sao rồi?”

“Em đừng lo chuyện đó, những bảo vật này vẫn đang được bảo vệ rất an toàn, sẽ không rơi vào tay kẻ xấu được đâu.”

“Em nghe chàng nhắc tới Tứ Bất Tử, họ lại giúp chàng bảo vệ Tứ Đại Thần Khí sao?”

Triệu Ý xoa đầu Vân Xuyên, chậm rãi giải thích cho cô hiểu.

“Ban đầu lúc tìm được từng món bảo vật, ta cũng đã rất lo lắng không biết nên bảo vệ theo cách nào. Ta cũng đã từng nghĩ nên đưa chúng về Hoàng thành, xong những thứ đó quá lớn, hơn nữa đều đã nằm sâu dưới lòng đất, đưa về lại gây ra sự chú ý quá lớn, sẽ khiến kinh thành gặp nguy hiểm. Cho nên đã tới từng nơi, nhờ sự trợ giúp của Tứ Bất Tử, chỉ có họ mới giúp duy trì được vượng khí, đồng thời ngăn cản mọi sự xâm nhập từ bên ngoài.”

“Người Miêu tộc đã theo chàng rất nhiều năm phải không?”

“Đúng vậy. Rất nhiều những trận chiến ta trải qua là do người Miêu tộc tạo ra, họ muốn tìm kiếm tung tích Tứ Đại Thần Khí, đồng thời muốn giết ta, vì biết Vu Na không thể xuống tay được."

Vân Xuyên chống tay lên cằm, một tay duỗi ra nắm lấy cái cằm được đẽo gọt tinh xảo của chồng mình, ngắm nghía một hồi rồi hỏi.

“Triệu Ý, chàng khai thật cho em biết, chàng và Vu Na đã nói gì với nhau, lại khiến cô ta tin tưởng chàng như vậy?”

Triệu Ý bắt lấy tay cô đặt lên môi mình, chầm chậm đáp.

“Ta không nói gì nhiều, chỉ nói đúng một câu ‘Hoàng phi muốn thứ gì thì tự tay mình đoạt lấy’.”



Vân Xuyên kinh ngạc tròn mắt, dẫu biết rằng đó là kế khích tướng của Triệu Ý nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại.

“Chỉ có thế mà Vu Na đã mù quáng muốn nhanh chóng lật đổ Hoàng đế, còn muốn hoán đổi vị trí với em sao?”

“Vậy em nghĩ ta phải nói gì nữa?”

“Ít nhất cũng phải dùng chút nhan sắc để dẫn dụ, như trước đây từng làm với chị cả của em chứ.”

Triệu Ý xây xẩm mặt mày, ôm lấy Vân Xuyên đi tới bên giường nhẹ nhàng đặt xuống, một tay giữ lấy gáy cô, giọng trầm thấp nói.

“Xuyên Nhi, đời người chẳng được là bao, ta chỉ dùng sắc để lừa em là đủ rồi, làm gì còn thừa thãi mà lừa ai. Chị cả đó của em, ta phải hạ quyết tâm lắm mới làm được.”

Vân Xuyên tủm tỉm, nén bật cười đến hai má đỏ bừng cả lên, Triệu Ý vuốt má cô, nghiêm túc nói.

“Nhưng việc em dùng cổ thuật tách hồn ra lâu như vậy rất nguy hiểm, lần sau không được thử nữa, biết chưa?”

“Em tin tưởng bản thân như tin tưởng vào phu quân, sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.”

Triệu Ý lắc đầu, giọng trở nên nghiêm khắc.

“Không được. Không thể thử thêm một lần nào nữa.”

Vân Xuyên cũng không phản đối, biết Triệu Ý lo cho mình, cô ngoan ngoãn gật đầu, Triệu Ý lúc này mới hài lòng mỉm cười, cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của cô.

Bao nhiêu ngày không được ở gần vợ, y hiện giờ chỉ muốn đem cô giấu đi, không cho ai động vào cô nữa.

Vân Xuyên khẽ đẩy Triệu Ý ra, nhỏ giọng nói.

“Triệu Ý, lúc Vu Na cài lại Mộc Tử trâm lên đầu em, Thiết Ngôn đem hồn em chuyển qua, ở bên trong Mộc Tử trâm, hình như em có thấy vài hình ảnh rất kỳ lạ.”

Triệu Ý luồn bàn tay to lớn ấm áp vào sau lưng cô tháo dây yếm, khàn giọng hỏi.

“Em đã thấy gì?”

“Thấy chúng ta hình như đã từng quen biết nhau, rất lâu về trước, có thể là kiếp trước.”

Triệu Ý cười nhẹ, thì thào bên tai cô.

“Vậy sao? Kiếp trước, trước nữa hay kiếp này chúng ta vẫn ở bên nhau, có phải không?”

“Ơ, chuyện này… Triệu Ý, chàng thật là đểu.”

Triệu Ý cười gian mấy tiếng, vùi mặt vào hõm cổ cô.

Vân Xuyên còn ngơ ngẩn, đã thấy rèm được buông xuống, Triệu Ý không nói thêm lời nào, chỉ dùng hành động để chứng minh. Vân Xuyên cũng không còn đầu óc đâu mà nghĩ lung tung được nữa, đắm mình trong yêu thương của chồng.

Trong suốt những ngày ở Nội cung, Triệu Ý ban ngày thì quanh quẩn xem đây xem đó, làm vài pháp chú qua mặt Vu Na.

Đêm xuống, lại tự mình xuất hồn xuống Linh tế đài kiểm tra long mạch, lập trận pháp hoán đổi điểm thu hút linh khí dưới sân đàn tế.

Một đằng, Triệu Ý lại dùng Âm Thần lực của mình để truyền tin tới U Linh và các pháp sư dưới trướng.

Cha của Vu Na là phù thuỷ mạnh nhất Miêu tộc, ngay đêm tấn công U Linh Cốc, bị pháp sư dưới trướng Triệu Ý đánh lui, sau đó lại rơi vào thiên la địa võng giăng sẵn, bây giờ đang trên đường bị áp giải về Hoàng thành.

Nói tới ngày đó, Vân Xuyên cũng không phải là không có chút phòng bị nào. Từ lúc Hoàng phi tới Triệu phủ, muốn gặp Triệu Ý, đêm đó y đã nói cho cô biết, phải đề phòng Hoàng phi vì Hoàng phi không phải con gái thật của nhà họ Nguyễn.

Trước khi Triệu Ý rời khỏi phủ để nhập cung, đã tạo bùa truyền tin trên tay cô, viết lên hai từ “Miêu tộc”.

Cô thấy Thiết Ngôn hành động khả nghi, lén lút làm chuyện gì đó, cho nên mới dùng thuật ẩn thân mà rình hắn.



Quả nhiên thấy Thiết Ngôn truyền tin thông qua con quạ đen, nhưng cô chưa vội vạch trần, mà chờ xem Thiết Ngôn sẽ tiếp tục làm gì. Nào ngờ hắn đem thư từ qua lại với Hoàng phi dâng lên, kể rõ ngọn ngành cho cô biết.

“Phu nhân, thực ra nô tài vốn có nửa dòng máu Miêu tộc trong người, tất cả những đứa trẻ mang dòng máu Miêu tộc, từ khi sinh ra sẽ đều có một ấn ký hình đầu mèo trên gáy, nhưng phải tới năm nô tài mười tuổi mới biết được chuyện này. Năm đó cũng là năm Nguyễn tiểu thư bị bắt cóc trở về, Nguyễn tiểu thư, à không, là Vu Na thần nữ đã cho nô tài biết về thân thế của mình. Nói rằng nô tài cứ ở lại bên cạnh Tướng quân, sau này sẽ có ngày dùng tới.”

“Vậy sao ngươi lại đem chuyện này nói với ta mà không làm theo lệnh của Hoàng phi?”

“Thiết Ngôn không thể phủ nhận dòng máu tộc Miêu trong người mình, nhưng càng không thể lấy oán báo ơn, không biết phân biệt thị phi đúng sai. Thiết Ngôn cho rằng, Đại Tướng quân phò trợ Hoàng đế bao nhiêu năm, trung thành tận tuỵ vì bách tính, chứng tỏ Hoàng đế có đủ tài đức để ngồi trên ngai vàng. Nếu muốn soán ngôi đoạt vị, Đại Tướng quân đã tự mình giành lấy, đâu cần một người phụ nữ sắp xếp cho. Thiết Ngôn đi theo Đại Tướng quân, không hiểu rõ nhưng cũng nắm được năm bảy phần, Đại Tướng quân vốn không thích màng thế sự, nhưng lại sợ nếu bỏ ngang, sẽ khiến lòng quân dao động, các pháp sư đi theo mình như rắn mất đầu, cho nên nhiều năm qua vẫn kiên định chinh chiến sa trường, nhiều lần sống chết trong gang tấc. Người là Phu nhân của Đại tướng quân, hẳn là đã thấy trên người Đại tướng quân rất nhiều sẹo, thậm chí có cả những vết cào của thú hoang không thể liền lại được nữa. Thiết Ngôn đi theo Đại Tướng quân là một lòng trung thành, chết cũng không phản bội. Người trong Miêu tộc cũng chia thành hai phe, một phe ủng hộ thần nữ, phe kia theo tộc trưởng và cha của thần nữ. Cho nên một nửa tìm cách giết Đại tướng quân, nửa còn lại không nhúng tay vào. Hòn đá xanh kiểm tra tu vi ở tiệm pháp bảo, thực ra chỉ muốn xác nhận lại tu vi của phu nhân, để Hoàng phi thuận lợi thực hiện kế hoạch của mình.”

Nói đến đây, Thiết Ngôn ngẩng đầu lên, dõng dạc thưa.

“Phu nhân, hiện giờ Vu Na thần nữ giao cho nô tài nhiệm vụ ám sát Phu nhân, đưa thi thể về Hoàng cung, nô tài sẽ tìm một cái xác để thay thế, xin Phu nhân yên tâm.”

Vân Xuyên nheo mắt nghĩ ngợi, sau đó hạ quyết tâm nói.

“Thiết Ngôn, ngươi cứ làm theo lời Vu Na đi, chúng ta phải làm thật thì mới đánh lừa được thần nữ Miêu tộc.”

Từng bước vạch kế hoạch đã xong xuôi, Thiết Ngôn được chỉ điểm của Triệu Ý gửi ám thị qua lòng bàn tay Vân Xuyên mà đưa hổ phù cho U Linh tới biên quan, dẫn quân về Hoàng thành.

Sau khi trở về phủ, Vân Xuyên lại nhận được tin của Triệu Ý, y viết cho cô mấy từ “tin tưởng Thiết Ngôn”. Cho nên cô và Thiết Ngôn đã phối hợp diễn một cảnh giết người hết sức chân thật trước cặp mắt ráo hoảnh của con quạ đen.

Đợi nó bay đi rồi, Thiết Ngôn mới buông tay ra, để Vân Xuyên dùng cổ thuật tách hồn nhập vào chiếc chuông nhỏ.

Biết được ý đồ của thần nữ là muốn dùng linh hồn mình nhập vào thể xác Vân Xuyên, chiếm lấy thân thể để được ở bên cạnh Triệu Ý, khi Thiết Ngôn nói chuyện này với Triệu Ý, y đã suýt nữa không kìm chế được mà tìm Vu Na hỏi tội.

Thiết Ngôn chưa từng thấy Đại Tướng quân nhà mình lại hung dữ đến vậy, hắn nói.

“Tướng quân, Phu nhân nói không dùng khổ nhục kế thì sẽ không khớp với kế hoạch của người, xin người đừng phụ tâm tư của Phu nhân, Phu nhân nhất định sẽ không sao.”

Triệu Ý lúc đó mới tạm hạ hoả. Y vốn cho rằng bản thân mình phải bảo vệ Xuyên Nhi chu toàn, nhưng đúng như cô nói, cô sẽ vì y mà tự bảo vệ mình thật tốt. Cô đã tin tưởng y như vậy, y cũng không thể phụ lòng cô.

Miêu tộc mưu đồ cướp ngôi không thành, theo lý phải xử lăng trì, tru di cửu tộc. Nhưng xét thấy dân số Miêu tộc không còn là bao, Hoàng đế nhân từ rộng lượng, cho phép Miêu tộc trở thành một sắc tộc ở nước Nam, thành con dân nước Nam, đời đời về sau không được hai lòng.

Những kẻ có máu phù thuỷ trong người đều bị phong bế tu vi, ngoài hoạt động thờ cúng ma chay thông thường, bất kể là hành động gì liên quan tới pháp thuật cũng không được tái diễn, đặc biệt là thuật nuôi cổ trùng, kẻ nào phạm điều cấm, giết không tha.

Trở về cổ thành, việc đầu tiên mà Vân Xuyên làm chính là tới U Linh Cốc thăm mọi người, Triệu Ý đương nhiên cũng đi cùng với cô. Nhưng anh em U Linh và U Lan đi đâu không biết, chờ mãi cũng không thấy về.

Triệu Ý thu được một chút linh khí của Tảo Tinh Xanh vào hồ lô nhỏ, có thể dùng để chữa thương cho đôi mắt của con Mơ.

Y nặn đất sét thành một cặp mắt giả, yểm bùa chú lên, rồi dùng linh khí của Tảo Tinh chữa trị. Mặc dù không thể nhìn thấy được như mắt thật, vẫn sống trong bóng tối, nhưng ít nhất không cần phải dùng băng mắt như hiện giờ nữa.

“Đó là tất cả những gì ta có thể làm, cô thấy sao?”

Con Mơ liền quỳ sụp xuống, dập đầu vái lạy.

“Tiểu nữ đa tạ Đại Tướng quân chiếu cố, vẫn còn nhớ tới đôi mắt của tiểu nữ.”

Vân Xuyên vội đỡ con Mơ dậy, ôm lấy vỗ lưng nó, hai mắt đã đỏ hoe cả lên.

“Mơ à, em chịu thiệt thòi nhiều rồi, chị xin lỗi em, từ bây giờ chị sẽ không để chuyện gì xảy ra với em nữa.”

“Chị Xuyên, em không sao thật mà, đôi khi không nghe thấy, không nhìn thấy cũng là chuyện tốt, em nghĩ thông suốt rồi, mắt có hay không cũng không sao, tâm tư thoải mái là được.”

Con Mơ càng hiểu chuyện, Vân Xuyên càng cảm thấy áy náy, nếu là cô trong hoàn cảnh đó, liệu có bị móc đi đôi mắt không, hay là sẽ tự cứu được mình một mạng?

Cô cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy suốt phần đời còn lại, cô mãi mãi không trả nổi ân tình này.

Chiều muộn, U Lan từ đâu chạy về, trên người rất nhiều vết thương.

“U Lan, đã xảy ra chuyện gì? U Linh đâu rồi?”

“U Linh đang đánh nhau với vong soái nghìn năm, hắn ta bằng cách nào đó đã thoát khỏi trấn yểm của anh em chúng tôi. Còn nữa, Điệp Vũ đã quay trở lại rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.