“Triệu Ý, chàng khiến ta đau lòng quá. Thì ra tất cả những gì chàng làm cho ta, đối tốt với ta, đều chỉ là giả tạo, thế mà ta cứ như con ngốc, mười mấy năm vẫn tin là thật.”
Triệu Ý lắc đầu, nhàn nhạt nói.
“Vu Na, ta đối với Ngọc Mai là thật, đối với cô cũng chưa từng giả dối, nhưng không phải thứ tình cảm cô đang chấp niệm ôm chặt lấy. Có một chuyện Bổn tướng phải nói với cô, ngay từ lúc Ngọc Mai bị bắt cóc sau đó trở về, Bổn tướng đã biết cô không phải Ngọc Mai rồi.”
Vu Na lại thêm một lần nữa chấn động, chết lặng cả người.
“Bổn tướng quen biết Ngọc Mai từ nhỏ, cho nên nhớ rất rõ, hai ngón tay út và áp út của Ngọc Mai bị dính liền vào nhau, làm thế nào cũng không tách ra được. Nhưng vì cô đã cứu ta một mạng, ta không vạch trần cô, mà nói họ Nguyễn hãy cứ nuôi dưỡng cô, ta âm thầm cho người cứu và đưa Ngọc Mai thật tới biên quan, cô ấy cũng đã nên duyên với một tướng lĩnh dưới trướng của ta, hiện đang sống rất tốt. Trước khi cô vào cung, ta đã nhắn nhủ cô rồi, cô phải sống cho tốt, yên phận ở trong Hậu cung thì ta sẽ không động tới cô và Miêu tộc các cô. Nhưng cô lại xem lời nói của ta như lời hứa hẹn, cho rằng ta thèm muốn ngai vàng nên dốc sức lấy về cho ta. Bổn tướng nhắc lại cho cô một lần nữa, Triệu Ý ta không muốn làm Hoàng đế.”
Vu Na ngã phịch xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nuong/2704597/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.