“Shit!”, Tả Tu Nhiên nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ rủa thầm, đầu ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch.
Ngoài trời đã tối hẳn, chỉ có một vài tia sáng hiếm hoi xuyên qua cửa kính, từ xa len lỏi vào, hòa với ánh đèn vàng dịu nơi hành lang, đứng bên cạnh cửa sổ, thật ra không nhìn rõ cảnh quan bên ngoài.
Trong phòng bao phía sau, ly tách giao thoa, nói cười không dứt, đám người phòng Kỹ thuật đó bình thường nói ra thì cũng qua lại rất tốt với cô, từng người một ngồi quanh bàn, nâng ly lên, liền hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô, ngay cả Tạ Phi Phi cũng không nói tiếng nào, liếc mắt đưa tình với anh giống như một kẻ hám trai. Quan hệ của cô đúng là tệ thật.
Anh ngồi ở vị trí khách quý, lại giống như tối hôm tiệc chào mừng, từng người lần lượt mời rượu anh, nhưng anh không hào phóng giống hôm ấy, nhiều nhất cũng nhấp môi mà thôi.
Anh cứ canh cánh trong lòng, không biết cái đồ ngốc đang ở phân xưởng lắp ráp đó đã đăng ký xong chưa? Đã tan làm chưa? Đã ăn cơm chưa?
Cô nói không khỏe, trông đúng là có vẻ không khỏe thật, lúc sáng vào phòng làm việc, mặt cô trắng bệch, giống như quỷ hút máu vậy, đứng im bất động dưới ánh mặt trời.
Nhưng anh không muốn có một chút thương hương tiếc ngọc nào. Hương và ngọc này, ý chỉ những cô gái chưa có gia đình, một người đã có chồng như cô, xứng hay sao?
Chưa từng có kinh nghiệm thất bại như thế này. Anh thật sự được gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-ngoai-tinh/769540/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.