Ta thấy hôm nay mồm mép cậu hung hãn lắm đấy. 
– 
Ân Vô Thư đứng giữa con phố đông đúc, chầm chậm lia mắt một vòng, lắng nghe âm thanh vọng lại gần xa, bất chợt nói: 
– Đúng là thật ồn. 
Tạ Bạch đang buông mắt nghe vậy ngẩng đầu, bất giác chưa hiểu vì sao y nói như vậy. 
Ân Vô Thư khẽ híp mắt tưởng chừng đang nhớ lại gì đó, đoạn thản nhiên nói: 
– Ta sống trên phố Cổ Dương bao nhiêu năm mà còn chưa nhớ rõ đến vậy. Rằng những cửa hàng này tên gì, trước cổng có treo đèn lồng hay không, đèn lồng đỏ hay đèn lồng trắng, bên trong cửa hiệu có những ai, tất cả những điều này đến nay ta vẫn không hề để ý. Những thứ ấy đúng thật không liên quan đến ta, ta chỉ ở đây vì nghiễm nhiên ta nên ở đây, không bàn đến thích hay không thích. Và thậm chí, ta cũng ít khi “thích” hay “ghét” một thứ gì. 
Tạ Bạch đáp “Ừm” rồi nói: 
– Thứ ngài ghét rõ nhất ắt hẳn là tro bụi và bùn đất. 
Ân Vô Thư bất đắc dĩ bật cười, chỉ tay về phía đông con phố: 
– Kết luận chuẩn đấy. Sau khi cậu vào ở rồi, ta mới bắt đầu có hứng thú dạo quanh, đều là để dỗ dành bé con cả. Vào những dịp lễ tết, người dân tổ chức rất nhiều hoạt động dân gian mà ta cũng chưa từng chú ý, lần dẫn cậu đi hội chợ đèn lồng kia thật ra cũng là lần đầu tiên ta đến. 
Tạ Bạch hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được — một người đã ngắm nhìn trăm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129825/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.