Chương trước
Chương sau
Đào Hoa Ổ.

“Meooooo”

Tiếng mèo con kêu lên làm Tạ Bạch cuối cùng cũng lùi người về sau, tách khỏi Ân Vô Thư.

Tạ Bạch mở mắt ra, bên dưới đáy mắt nhiễu hơi nước, nét mặt có đôi phần mơ màng, hắn nhíu khẽ mày đặng bình tĩnh lại, ánh mắt hắn rơi vào ngực Ân Vô Thư. Ở nơi đấy, con mèo mun nhí đã men lên từ dưới chân Ân Vô Thư, bò thẳng đến chỗ tim y rồi cào cả bốn móng vào. Nó vừa kêu meo meo vừa duỗi dài một cái chân trước ra và cho Ân Vô Thư một bàn chân.

Ân Vô Thư: …

Tạ Bạch: …

Bao diễm lệ trong mắt biến sạch sành sanh, Tạ Bạch nhìn con mèo hung dữ rồi nhìn Ân Vô Thư đang nheo mắt, lòng dở khóc dở cười.

Một người một mèo đối đầu một hồi vô cùng nghiêm túc, ngây ngô đến độ không tưởng.

Ân Vô Thư thả mắt từ trên cao nhìn xuống con mèo nhỏ đang bám trên ngực mình, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Tạ Bạch:

– Bây giờ ta ném nó ra ngoài sân nhé?

Con mèo mun nhí nghe hiểu được, giơ thêm một vuốt cào cằm y rồi xoay phắt người nhảy vào lòng Tạ Bạch, hầm hầm hừ hừ liếc nhìn y.

Tạ Bạch: …

Tự mình đối xử với chính mình vậy cũng được luôn, Tạ Bạch xem như sáng mắt.

Hắn cau có gãi cằm mèo mun nhí, nói với Ân Vô Thư:

– Giờ sợ ngại phiền phức thì có giỏi trước đừng khoét.

Ân Vô Thư kinh ngạc:

– Em biết? Làm sao em biết?

Tạ Bạch thuận miệng đáp:

– Đoán.

Ân Vô Thư: …

Nhắc đến câu chuyện khoét tim nhận chủ, dùng mạng đổi mạng này, Tạ Bạch khó nén lòng mà lạnh nét mặt, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ân Vô Thư rồi gằn từng chữ:

– Lần sau ngài còn tính làm chuyện này nữa, tôi sẽ khoét cùng ngài, ngài khoét một quả tôi khoét một quả, ngài khoét hai quả tôi khoét thêm một buồng phổi, dâng máu ngập phố Cổ Dương, không đùa.

Ân Vô Thư: …

Y nhìn Tạ Bạch với nét mặt không lời nào tả xiết hồi lâu, đoạn tiếp tục bước đến cúi đầu chặn miệng hắn lại, vừa hôn vừa nói:

– Mở miệng là máu me, học ai đấy, em đừng mở miệng nói gì là tốt nhất…

Nói xong, y còn nhân cơ hội bắt lấy con mèo mun nhí phiền nhiễu trong lòng Tạ Bạch, ném lên bàn đá bên cạnh, kế đó tiện tay chắn xuống một chiếc lồng cấm chế và nhốt nó lại bên trong.

Mèo mun nhí chỉ còn cách trơ mắt nhòm Tạ Bạch bị hôn đến phiếm đỏ cả hai tai và phải lùi về sau hai bước, bị Ân Vô Thư đặt tựa lưng lên gốc đào, tán đào lung lay đổ cánh rào rạt, trải dạt dưới chân họ.

Những cảm xúc nén dồn hàng trăm năm khó lòng nguôi ngoai chỉ với một chút giản đơn, họ chỉ mong có thể thân mật hơn và càng thân mật hơn nữa, muốn bù đắp trăm năm lãng phí đã qua.

Khi Ân Vô Thư tránh người ra, Tạ Bạch đã hơi nghẹn thở, hắn hít vào chút không khí và thở dốc nặng nề. Làn da trắng nhợt nhạt ngày thường giờ đây ửng hồng, nó lan ra từ cổ dồn lên phía trên và tụ bên hai vành tai, đôi mắt hé mở đọng đầy sương nước trông như mê man.

Một cánh đào sượt qua hàng mày đôi ngươi trong trẻo của Tạ Bạch, lọt vào cổ hắn.

Ân Vô Thư lẳng lặng nhìn nó một chốc, liền cúi đầu ngậm lấy cánh đào, cất giọng tỉ tê:

– Ta muốn uống rượu hoa đào, Lâu Hàm Nguyệt ở đây có ủ không?

Cánh cổ bị y chạm đến khiến toàn thân Tạ Bạch run lên, hắn tê dại cả người một hồi mới hổn hển nói:

– Trừ căn nhà này, còn lại đều là ảo ảnh cả, chỉ có thể nghe tiếng không thể thấy người, tìm đâu ra người ủ rượu hoa đào cho ngài.

Ân Vô Thư thở dài tiếc nuối:

– Ta muốn nhắm em với rượu.

– Ngài… ngài đừng nói thế này…

Lời thầm thì của Ân Vô Thư phà hơi thở vào cổ Tạ Bạch khiến hắn tê rần cả da đầu, hắn ngẩng cổ, lưng tựa vào thân cây, bủn rủn cả eo thân.

– Không có rượu thì hoa đào cũng được.

Ân Vô Thư nói đoạn vươn tay bắt lấy một cánh đào rơi trên cằm Tạ Bạch, sau đó hôn từ cằm dần xuống dưới…

Ngã xưa rợp bóng hoa đào, sắc trời nghiêng đổ về tây…

Có người bước qua trước cửa viện, tiếng nói cười xôn xao rõ ràng chân thật. Cả người Tạ Bạch cứng đờ, viền mắt hoen đỏ một vòng, hắn không khỏi chống lấy Ân Vô Thư, hốt hoảng nói:

– Có… có người…

– Em đã bảo người đều là giả cơ mà.

Ân Vô Thư trấn an hắn một câu rồi lại tiếp tục.

Tạ Bạch nấc lên nghẹn ngào, khó cưỡng mình ưỡn eo…

……

Khi mèo mun nhí được giải cấm chế và thả ra ngoài, đôi mắt nó như trơ dại bần thần, đi đứng lắc lư không vững giống như mới gặp chuyện gì kinh khủng chấn động tâm trí dữ dội.

Nét đỏ trên cổ Tạ Bạch còn chưa phai, hắn tựa trán trên hõm vai Ân Vô Thư, mắt nhắm lại và thở dốc mấy tiếng.

Ân Vô Thư kéo lại áo bào cho Tạ Bạch hai ba lần, kế đó xoay mình biến mất để dời suối nước nóng y vẫn thường dùng sang đây.

Mèo mun nhí thất thần nhào tới, cào cánh cửa đánh sầm và kêu meo meo trong vô vọng như đang muốn đánh nhau một trận ra hồn với Ân Vô Thư.

Quả là chỉ có Ân Vô Thư mới làm ra nổi mấy việc có độ khó cao như chơi mâu thuẫn bản thân này.



Sáng sớm hôm sau, Tạ Bạch nhẫn nhịn cơn đau thắt lưng, chân bước ra cửa, hắn chỉ vào cây anh đào đã trơ trọi quá nửa, mặt không biến sắc nói với Ân Vô Thư:

– Hoa đào rụng hết rồi thì anh không cần đến đây nữa.

Nói xong, hắn vung ra cổng Linh Âm đi thẳng tới trung tâm pháp y.

Ân Vô Thư: …

Hắn đến hơi sớm, khoảng tầm nửa tiếng trước giờ thông thường, nhóm bác Trần chưa ai đến cả, chỉ mới có cô gái duy nhất trong đội là Tiểu Thẩm có mặt và đang đi phòng bếp pha ly cà phê cho tỉnh ngủ.

Khi Tiểu Thẩm trở về, Tạ Bạch vừa mới ngồi xuống ghế. Cô đưa sang ly cà phê xong, nhìn Tạ Bạch với ánh mắt kỳ lạ một chốc rồi sực vỡ lẽ:

– Ồ nãy giờ tôi cứ thấy có gì là lạ, trước giờ anh không cài hết khuy áo sơ mi mà sao hôm nay cài kín quá, nhìn qua có hơi không quen mắt.

Tạ Bạch đang nhấp một ngụm cà phê, suýt nữa sặc ngay tại chỗ. Hắn ngoái đầu ho hai cái rồi nói bừa một lý do:

– Người tôi hơi cảm nhẹ, đau họng quá nên tránh gió một tí.

Tiểu Thẩm “Ồ” một tiếng, sau đó lại “Ồồồ” thêm một lần, lần này kéo dài âm tiết ra như thể cô sực nghĩ đến chuyện gì đó. Cô chớp mắt, ôm ly cà phê ngồi xuống ghế làm việc đối diện bàn Tạ Bạch, ngửa mặt lên trời oán than:

– Khó khăn lắm mới có một anh đẹp trai đến mà bị người ta cuỗm mất rồi…

Tạ Bạch: …

Hội bác Trần lục đục bước vào thì nghe thấy câu cuối của cô, ai nấy giật mình:

– Sao vậy Tiểu Thẩm, mới sáng sớm đã khóc tang rồi là sao…

Giang Hạo Nhiên day thái dương, thốt:

– Hừ, bác đoán làm chi, cái cô này mới sáng sớm đã gào ầm ĩ làm tôi tỉnh luôn rồi này.

Tiểu Thẩm hung dữ mắng:

– Biến đi.

Hôm nay thời tiết đẹp đến lạ, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hoà ấm áp rọi vào phòng làm người ta cảm thấy nhàn nhã, dễ chịu và biếng nhác.

Ân Vô Thư chắc cũng sợ bị Tạ Bạch mời “biến” nên cả ngày không thấy múa may bên cạnh. Thậm chí đi trên hành lang cũng không thấy y đâu, không rõ đang nấp trong văn phòng làm gì hay cũng chẳng ở trong văn phòng nốt mà chỉ đóng kín cửa để nguỵ trang.

Đến tận khi ra về, Tạ Bạch vẫn không thấy mặt y, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mọi người chào nhau trong phòng làm việc rồi ai nấy cũng dọn dẹp rời khỏi, Tạ Bạch cố tình dây dưa, để mọi người đi hết rồi mới tắt máy vi tính. Hắn muốn sang phòng nhìn xem Ân Vô Thư có ở đây hay không. Tuy nhiên hắn mới vừa đứng dậy, cửa sổ đã bất chợt tối sầm lại như có thứ gì chắn bên ngoài.

Tạ Bạch chau mày quay sang thì thấy Lập Đông lửng lơ ngoài cửa sổ như một bóng ma, miệng nhếch lên cười gợi đòn cực kỳ.

Tạ Bạch: …

Hắn mở cửa sổ, kéo Lập Đông vào và hỏi:

– Sao anh lại tới đây?

Lập Đông gãi cằm, nói:

– Ờm, hôm nay là mười lăm rồi, tôi đã tổng hợp đầy đủ tin tức các yêu thi trong tháng nên mang đến cho ngài kiểm tra. Lão đại bảo hôm nay ngài ấy không tiện chạy tới chạy lui trong bệnh viện nên kêu tôi đem tới. Lão đại còn nói hôm nay ngài không cần chờ ngài ấy tan ca, ngài ấy có việc nên sẽ về chỗ cây cầu trước chờ ngài

Tạ Bạch nghiêm mặt: … Quả nhiên không có trong văn phòng, có ma chờ hắn.

– Danh sách đâu?

Tạ Bạch đưa tay nhận lấy cuộn giấy trong tay Lập Đông rồi mở ra đọc kỹ một lần, kế đó lấy một cái ấn ngọc ra đóng dấu xuống dưới cuối và nói:

– Được rồi, tôi đi trước đây.

Hắn trả tờ danh sách lại cho Lập Đông, sau đó đi xuyên qua cổng Linh Âm trở về bên cạnh cây cầu.

Vừa đáp xuống đất, hắn suýt tưởng mình lại đi nhầm đường nên lạc ở đâu rồi. Nếu không thấy cái quán rượu và thuốc lá Hòe Môn ở cách đó không xa thì hắn đã tính mở thêm cổng Linh Âm đi mất.

Trước mắt hắn, vùng đất hoang đầy phế tích lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nó được thay thế bởi một vườn hoa anh đào trải dài không điểm kết. Ân Vô Thư đang đứng dựa lên thành đá cạnh cầu, nhoẻn cười nhìn hắn và nói:

– Cải tạo lại khung cảnh sống cho em một chút. Bờ đê mười dặm anh đào, mỗi ngày đánh rụng nửa cây thì cũng tạm đủ dùng một thời gian đấy.

Tạ Bạch: …

Hắn không nói tiếng nào, bước thẳng lên cây cầu vòm, Ân Vô Thư ngậm cười theo gót chẳng chút chần chờ. Họ đi chưa được vài bước, một con mèo mun nhí nhảy đến, trèo lên vai Tạ Bạch, mắt nhìn Ân Vô Thư đau đáu phía sau.

Hai người một mèo xuống cầu, bước khỏi bậc đá lơ lửng trên mặt sông, xuyên qua màn sương khói mờ ảo, gõ mở cửa nhà rồi lần lượt tiến vào.

Cánh cổng đánh khẽ một tiếng két rồi đóng chặt lại, ánh vàng lan toả, cấm chế phủ qua.

Người thường bước ngang đây không ai biết bên kia cây cầu gãy này có một khu phố vô hình, bên trong có hai người sinh sống.

Sau phòng có suối chảy róc rách trăm năm không dứt, trước cửa đặt vườn đào nở rộ mười dặm bờ sông…
– Hết toàn văn –
Góc nói nhảm:
Ui bộ này ngắn thật sự, bộ ngắn nhất của Mộc Tô Lý luôn ấy. Tôi thích thích thích thích cụ Ân vô cùng luôn, tiếc là tác giả không vẽ vời chuyện gì thêm về cuộc sống sau này của hai cụ cả :(.
Trên weibo có một bạn đăng tiểu kịch trường cross-over một cuộc đối thoại giữa hai bạn công trong hai bộ Âm khách và Phán quan, bạn nào từng đọc cả hai rồi có thể đọc luôn cho vui:
***
Ân Vô Thư: Tên ta rất dị
Trần Bất Đáo: Tên ta cũng vậy
Ân Vô Thư (殷无书): Ân có nghĩa là sâu đậm, cũng có nghĩa là thịnh vượng, Thư là sách / thư tín, Vô Thư có lẽ là ‘bặt vô âm tín’? Ý chỉ khoảng thời gian 100 năm Tạ Bạch sống giữa nhân gian phồn hoa mà không gặp được Ân Vô Thư? Hoặc cũng có thể ý nói có tình thương sâu đậm mà thầm kín không nói thành lời của Ân Vô Thư? Dù sao, tên cụ Ân nếu không gán vào ý nghĩa truyện thì chỉ là Không Sách, quái dị thật sự.
Trần Bất Đáo (尘不到): Trần là bụi, Trần cũng trong hồng trần, thế giới của loài người, là nơi được vun đắp bởi tham sân si yêu hận và muôn vàn xúc cảm nhân gian, cái tên Trần Bất Đáo (không vào hồng trần) ám chỉ rằng người này đang đứng bên ngoài nhân thế, như một vị thiên tiên vượt qua những tâm tư lục dục của cõi người, cũng là điều mà con người không chạm đến được. Tên cụ Trần là Bất Đáo (Không Đến),buồn cười cực nhưng đọc truyện rồi nhắc là rơi lệ :(.
.
Ân Vô Thư: Oắt con toàn gọi thẳng tên ta
Trần Bất Đáo: Nhóc kia cũng chẳng bao giờ ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư phụ
.
Ân Vô Thư: Ta nhặt được bé con giữa mặt đất phủ ngập tuyết
Trần Bất Đáo: Ta kéo bé con ra từ khối thi thể chồng chất, rồi nuôi thành người tuyết
.
Ân Vô Thư: Ta moi tim hoá mèo đen cho nhóc nuôi
Trần Bất Đáo: Ta tạo ra Đại bàng kim sí cho nhóc chăm
.
Ân Vô Thư: Nhà ta không ăn được món gì bình thường, chỉ có thể hút khí âm thi
Trần Bất Đáo: Nhà ta hấp thụ khói đen nghiệp chướng để sống
.
Ân Vô Thư: Chúng ta phải xa rời nhau một trăm năm
Trần Bất Đáo: Chúng ta phải xa rời nhau một ngàn năm
(Ân Vô Thư: ngươi thảm vãi)
.
Ân Vô Thư: Hai ta 180k chữ là về với nhau rồi
Trần Bất Đáo: …… Nhưng hai ngươi đến chương kế cuối mới xác định quan hệ
Ân Vô Thư: Hai ngươi 320k chữ mới thành đôi, tội ghê
Trần Bất Đáo: Nhưng sau đó chúng ta luôn bên nhau, không phải chờ đến cuối truyện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.