Đào Hoa Ổ.
–
“Meooooo”
Tiếng mèo con kêu lên làm Tạ Bạch cuối cùng cũng lùi người về sau, tách khỏi Ân Vô Thư.
Tạ Bạch mở mắt ra, bên dưới đáy mắt nhiễu hơi nước, nét mặt có đôi phần mơ màng, hắn nhíu khẽ mày đặng bình tĩnh lại, ánh mắt hắn rơi vào ngực Ân Vô Thư. Ở nơi đấy, con mèo mun nhí đã men lên từ dưới chân Ân Vô Thư, bò thẳng đến chỗ tim y rồi cào cả bốn móng vào. Nó vừa kêu meo meo vừa duỗi dài một cái chân trước ra và cho Ân Vô Thư một bàn chân.
Ân Vô Thư: …
Tạ Bạch: …
Bao diễm lệ trong mắt biến sạch sành sanh, Tạ Bạch nhìn con mèo hung dữ rồi nhìn Ân Vô Thư đang nheo mắt, lòng dở khóc dở cười.
Một người một mèo đối đầu một hồi vô cùng nghiêm túc, ngây ngô đến độ không tưởng.
Ân Vô Thư thả mắt từ trên cao nhìn xuống con mèo nhỏ đang bám trên ngực mình, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Tạ Bạch:
– Bây giờ ta ném nó ra ngoài sân nhé?
Con mèo mun nhí nghe hiểu được, giơ thêm một vuốt cào cằm y rồi xoay phắt người nhảy vào lòng Tạ Bạch, hầm hầm hừ hừ liếc nhìn y.
Tạ Bạch: …
Tự mình đối xử với chính mình vậy cũng được luôn, Tạ Bạch xem như sáng mắt.
Hắn cau có gãi cằm mèo mun nhí, nói với Ân Vô Thư:
– Giờ sợ ngại phiền phức thì có giỏi trước đừng khoét.
Ân Vô Thư kinh ngạc:
– Em biết? Làm sao em biết?
Tạ Bạch thuận miệng đáp:
– Đoán.
Ân Vô Thư: …
Nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129826/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.