Ân Vô Thư…
–
Quán rượu Hàm Nguyệt vừa bị sập vài ngày trước, không biết Lâu Hàm Nguyệt và Thái Huyền đạo đã dùng loại yêu pháp gì để xây lại hoàn chỉnh căn nhà hai tầng này không khác gì bản gốc. Những người sống trên con đường này có đi ngang qua cũng không nhận ra có gì khác biệt, thậm chí chẳng hề ngoái nhìn nửa mắt.
Hôm nay không phải cuối tuần cũng không phải ngày tốt gì nên quán rượu rất vắng vẻ. Lâu Hàm Nguyệt còn kéo ông chủ tiệm cầm đồ Đào Hoa Ổ ở chếch đối diện đường là Lạc Trúc Thanh sang trải nghiệm một ngày nhạt nhẽo cùng cô.
Đang lúc hai người ngồi trong quán cắn hạt dưa uống trà chơi chim với một đám tiểu yêu vô cùng nhàn hạ, Tạ Bạch nổi gió kéo vào, lùa theo cả một đám đính kèm đình đám không hiểu cơ sự ra sao — giao nhân, Lập Đông, và cả Phong Ly.
Thấy dáng bộ này, Lâu Hàm Nguyệt cũng sững người, cất giọng bén giòn trong họng:
– Ái chà! Hùng hùng hổ hổ thế hửm? Tiểu Bạch sao mặt mũi đen thùi thế kia, khói đen sắp chạm trần luôn rồi!
Tạ Bạch vẫn không dừng bước, vừa đi đến trước mặt cô vừa nói:
– Dì Lâu, có thể bói cho tôi một quẻ tìm tung tích người được không?
Lâu Hàm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh nhân, ngẩn người hỏi:
– Được chứ, không phải cậu đi tìm người bày trận kia à? Sao quay về sớm thế?
Câu hỏi này giống với thắc mắc ban nãy của Lập Đông, nhưng Tạ Bạch không có thời gian để giải thích dông dài mà chỉ “Ừm”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129808/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.