Ân Vô Thư đâu?
–
Nếu phương hướng của la bàn từ đầu đến giờ đều sai, thì từ lúc hắn xuất phát đã định sẵn sai đường, cho dù tính toán của dì Lâu có chuẩn xác cỡ nào đi nữa cũng không thể gặp người hắn muốn tìm ở đây.
Mà nếu hướng của la bàn bị sai, người động tay được vào la bàn chỉ có thể là người đưa la bàn cho hắn — Ân Vô Thư.
Lại là Ân Vô Thư…
Ý nghĩ này vừa loé, Tạ Bạch cảm thấy lửa giận bùng lên trong tâm khảm, khổ nỗi cơn giận vừa bừng đã bốc thành một khoảng mịt mờ vô biên.
Vì sao Ân Vô Thư bỏ lại hắn giữa đường…
Vì sao Ân Vô Thư muốn động tay vào quyển “Chuyện kỳ bí ở ô cửa phía tây”…
Vì sao Ân Vô Thư quyết dẫn hắn đi ăn hết tất cả những món hắn từng muốn ăn trên con phố chợ Yêu, cứ như thể sẽ không còn gặp lại trong một thời gian rất rất dài…
Vả chăng, vì sao ngay từ đầu Ân Vô Thư đã luôn tình cờ chung đường với hắn…
Bất giác, những việc vụn vặt trước sau chợt kết nối tròn vẹn — khi Lâu Hàm Nguyệt tính ra phương vị, thái độ Ân Vô Thư thờ ơ đến lạ, giờ ngẫm lại hắn mới vỡ lẽ đó nào phải là thờ ơ, mà chính xác là từ khi đó y đã tính kỹ càng, muốn dùng một chiêu đẩy hắn sang một đích đến lệch hoàn toàn.
Tạ Bạch cảm thấy thật mơ hồ.
Không phải hắn mơ hồ vì không biết Ân Vô Thư tính làm gì, thậm chí trái lại, hắn không cần nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129807/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.