Ngay khi đó, Ân Vô Thư bất chợt mở mắt.
–
Ngay khoảnh khắc ấy, đầu Tạ Bạch đánh lên một tiếng ùuuu vang rồi trở nên mù mờ. Có điều chỉ nhanh thôi, sự mù mờ ấy đã bị vén qua…
Dù gương mặt nửa ẩn nửa hiện kia thoạt trông giống Ân Vô Thư như tạc nhưng không thể nào là y được! Ân Vô Thư sao có thể bỗng dưng đổi áo bào tay rộng và trở về với dáng vẻ tóc dài khi xưa, hơn thế còn rơi vào tình trạng bất tỉnh và bị giam trong lớp băng dày đặc này được?!
Tạ Bạch lập tức nghĩ ngay đến những thứ như chướng nhãn thuật hay mê hồn trận, hắn chỉ vừa hoàn hồn đã nghe thấy Lâu Hàm Nguyệt rít lên một tiếng bên cạnh. Hắn quay sang nhìn Lâu Hàm Nguyệt, rồi nhìn theo ánh mắt cô hướng lên trên vách đá xem xét.
Nhìn lên mới thấy một bóng người đang ngồi ngay phía trên vách đá dựng đứng này, trông như đang ngồi trên đỉnh sườn núi, tuyết vụn trên mặt đất tung bay theo gió lộng qua đỉnh vách núi đảo quanh cơ thể người kia, hất bay một bên vạt áo y.
Vị trí đấy có hơi quá tầm đối với người bình thường, nhưng thị lực của nhóm Tạ Bạch có thể trông rõ dung mạo người kia giống như y đang đứng ngay trước mắt họ vậy.
Đó mới là Ân Vô Thư!
Đôi chân dài của y đang ngồi xếp bằng, bờ vai thẳng tắp, hai mắt nhắm chặt, đôi môi nhạt đến độ chẳng còn chút máu. Sương tuyết rơi trên mái tóc và rèm mi tĩnh lặng không phát ra tiếng động.
Phía trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129809/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.