Rời khỏi trại giam, tâm trạng Trạch Lam thực sự khá nặng nề. Chỉ bước chân xuống ba bậc thang phía trước, vậy mà tưởng chừng như là điều rất khó khăn. Cuộc nói chuyện vừa rồi với Bách Thâm khiến cô vừa xót vừa thương, hơi thở trong lồng ngực tựa hồ bị kẹt lại thành một khối, không thoát ra được, bí bách vô cùng.
Nhớ đến khoảng thời gian trước đây khi còn ở thôn Đầu Hải, tất cả mọi người ai cũng đều rất vui vẻ, tự do tự tại, không vướng bận bất kì chuyện gì. Đôi khi Trạch Lam tự hỏi, nếu như cô chưa từng xuất hiện, mọi thứ ở thôn Đâu Hải vẫn sẽ tốt chứ?
Sự thay đổi của Bách Thâm, sự ra đi của Lý Dịch Đình chính là hai điều khiến Trạch Lam day dứt nhất. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim liền thắt lại. Lúc này, đột nhiên có một cơn gió khá mạnh thổi qua, mái tóc Trạch Lam cũng theo đó mà bị cuốn lên, vài sợi vướng lên trên mặt. Theo phản xạ, Trạch Lam đưa tay vén gọn lại, sau đó mới phát hiện có một nụ hoa nhài vừa rụng xuống tay mình.
Không rõ Trạch Lam đang nghĩ gì, nhất thời ngẩn ra một lúc. Bỗng nhiên từ trên cao, hoa nhài rụng xuống rất nhiều. Dưới nắng sớm, khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ. Trạch Lam đứng bên dưới, từ từ ngước mặt lên mới thấy bầu trời phía trên đã bị hoa nhài che khuất một phần.
Chúng rụng rất nhiều, một số đậu lại trên tóc Trạch Lam, trên vai và cả trên bàn tay đang đưa ra đón lấy chúng. Nhìn số hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781468/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.