Đứng giữa bóng đêm rộng lớn, Trạch Lam dường như cảm nhận được một loại áp lực vô hình đang từng chút đổ ập xuống người mình. Thế nên cô mới hoảng loạn bỏ chạy, nhưng càng chạy chân lại càng nặng, đến một lúc nào đó cũng khuỵ xuống.
Đột nhiên Trạch Lam giật mình, mở mắt ra lại thấy bản thân vừa bị rơi xuống một vực sâu. Phía trên cao là một miệng hang rất lớn, ánh sáng bên trên le lói rọi xuống gương mặt nhợt nhạt của cô, sau đó cô nghe thấy có người gọi tên mình.
“Trạch Lam!”
Nhận ra là giọng nói của ai, Trạch Lam quay lại nhưng xung quanh chỉ có bóng đen đang từ từ siết lấy cô. Khiến cô trong vài giây bất lực bật khóc, đau lòng hét lên thật to.
“Triết Hàn!”
Nhưng không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió đâu đó đột nhiên lùa mạnh qua tai Trạch Lam. Tiếp theo đó cô chỉ kịp thấy da thịt trên người mình dần rách ra, máu loang ướt đẫm cả quần áo. Cơ thể cô bị cuốn lên, lơ lửng giữa không trung tối đen như mực.
Bỗng nhiên, có một giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong bóng tối, ung dung mà lạnh lẽo.
“Nhìn thấy người mình yêu chết ngay trước mặt, cảm giác này cô có thích không, Lưu Trạch Lam?”
Một luồn ánh sáng từ trên cao rọi xuống mặt đất, Trạch Lam kinh hãi nhìn thấy Giang Cẩn Quỳ đang ghì chặt Giang Triết Hàn. Khắp người Giang Triết Hàn toàn là máu, cô thậm chí không biết hắn còn sống hay đã chết.
Chỉ thấy cánh tay Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781464/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.