Về đến nhà đã là mười hai giờ đêm, nhìn thấy đèn trên phòng đã tắt, Bách Thâm nghĩ Lý Dịch Đình giờ này cũng đã ngủ. Anh đi vào trong, lại thấy trên bàn vẫn còn một bữa ăn rất đầy đủ. Bách Thâm biết, Lý Dịch Đình lại đợi anh về ăn cơm tối. Khi đến gần, Bách Thâm nhận ra hình như thức ăn vẫn còn nguyên, chưa hề động đến. Anh có hơi lo lắng, không biết Lý Dịch Đình có ăn uống gì chưa cho nên mới lên phòng xem thử.
Bên trong phòng hoàn toàn im lặng, Bách Thâm chần chừ một lúc mới quyết định đẩy cửa đi vào. Lần này trong phòng tối đen như mực, đến cả đèn ngủ cũng không mở. Bách Thâm hơi khó hiểu, mọi khi Lý Dịch Đình nói rất sợ tắt hết đèn để ngủ kia mà.
Bách Thâm bật đèn ngủ lên, phút chốc cảnh tượng ở trước khiến anh giật mình. Lý Dịch Đình vẫn chưa ngủ, cô ngồi ở ghế mây gần cạnh cửa sổ, hai chân co lên, cả người giống như muốn cuộn tròn lại.
Không nhìn cô, Bách Thâm cởi áo vest, tuỳ tiện hỏi: “Muộn như vậy rồi, sao còn ngồi ở đó, lại còn không bật đèn?”
Lý Dịch Đình nhất thời không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng lưng của Bách Thâm. Cô nhớ cô đã từng nói với anh, rằng cô rất sợ tắt hết đèn khi đi ngủ, cô sợ cảm giác xung quanh mình chỉ toàn là bóng đen dày đặc. Nhưng đến hôm nay, thứ mà cô sợ nhất lại chính là anh.
Cô sợ phải nhìn thấy anh, sợ phải đối diện với sự dối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781433/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.