“Tôi nói cho chị ấy biết nhé!”
Nhan Khúc cố tình lặp lại, còn lớn tiếng hơn một chút để Trạch Lam nghe được. Cô đem ly sữa đến tay Xảo Nhi, nhìn cả hai rồi hỏi: “Nói gì vậy?”
“À..” Nhan Khúc bật cười, vờ như không biết nói: “Hình như vừa rồi Xảo Nhi có gì đó muốn diễn đạt ra, nhưng em không hiểu.”, sau đó lại nghiêng đầu cười với Xảo Nhi: “Xin lỗi cậu, tôi không biết thủ ngữ. Cậu có thể biểu đạt lại với Trạch Lam, chị ấy hiểu mà!”
Lúc này, ngay khi sắc mặt Xảo Nhi dần cứng đi thì Trạch Lam đặt tay lên vai cô: “Xảo Nhi, em muốn nói gì thì làm lại lần nữa đi.”
Chỉ thấy ánh mắt Xảo Nhi rất nhanh liếc nhìn qua Nhan Khúc, rồi ngẩng đầu đưa tay với Trạch Lam. Sau một lúc nhìn thấy hai tay Xảo Nhi diễn đạt, Trạch Lam mới quay qua cười với Nhan Khúc.
“Xảo Nhi nói rất thích em! Còn nói em là người bạn thú vị nhất mà Xảo Nhi từng gặp!”
Trạch Lam sau đó lại khen thêm một câu: “Nhan Khúc à, lần này chị phục em thật rồi đó! Lần đầu sau khi trở về, chị thấy Xảo Nhị chịu mở lòng với người lạ. Cảm ơn em!”
Đối với nụ cười của Trạch Lam, trong lòng Nhan Khúc thực chất giống như đang bị một tảng đá lớn đè xuống. Nhìn Xảo Nhi, Nhan Khúc thực sự rất khó chịu. Nhưng không còn cách nào khác ngoài việc cùng với cô ta diễn cho tốt vở kịch này. Bởi vì cậu biết, em gái đối với Trạch Lam rất quan trọng. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781432/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.