"Tố Dĩ Dĩ, tôi thực sự hối hận rồi!"
Trước mắt Tố Dĩ Dĩ, gương mặt Tôn Nghị bỗng chốc trở nên lạ lẫm. Cô không quen với gương mặt chất đầy khổ sở này, cũng không thích nghi được với ánh mắt đang tối sầm đi vì dằn vặt của anh. Trước đây, anh đã không khác gì Giang Triết Hàn.
Đã từng tàn nhẫn đến mức nào kia chứ?
Vậy thì tại sao bây giờ, anh lại làm ra bộ mặt đó để làm gì? Chẳng còn cứu vãn được nữa điều gì nữa. Mọi thứ của bảy năm sau, lại càng lúc càng hoá thành một mớ hỗn độn.
Tố Dĩ Dĩ vĩnh viễn cũng không thể nào quên, giây phút cuối cùng khi cô bất lực trượt tay khỏi Phù Dung. Tận mắt chứng kiến con bé rơi khỏi xe, mất dạng trong tích tắc.
Cô khóc, âm thanh vỡ nát đến mức khiến Tôn Nghị xót xa vô cùng.
Cô điên cuồng đánh mạnh vào người anh, căm phẫn gào lên: "Tất cả là tại các người, là do lũ bất nhân các người gây ra. Chúng tôi...chúng tôi vốn dĩ đang sống rất yên ổn kia mà! Tại sao vậy, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với chúng tôi như thế?"
Không hề né tránh, mặc cho từng cú đánh của Tố Dĩ Dĩ nhắm thẳng vào ngực. Tôn Nghị vẫn đứng yên, cam chịu trước mặt cô, để cô trút giận.
Đến một lúc nào đó, khi mọi sự chịu đựng trong lòng đã đạt đến giới hạn cuối cùng. Trái tim hồi tỉnh sau ngần ấy năm với hàng loạt tổn thương, cũng không thể cố gắng hơn được nữa.
Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781376/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.