Nằm dài trên giường, Lý Dịch Đình chả buồn để tâm đến không gian xung quanh. Cô vùi mặt vào gối, như muốn thu hẹp bản thân nhét vào một khoảng không tách biệt.
Thế giới này đối với cô mà nói, đã có phần quá khắc nghiệt rồi.
Bách Thâm cũng vậy, đã đối xử với cô quá mức tàn nhẫn. Nếu chuyện tồi tệ ấy không xảy ra, có lẽ mối quan hệ giữa cô và anh vẫn còn có thể cứu vãn được. Cô vẫn có thể gặp anh, được ngắm nhìn gương mặt đó của anh, vẫn có thể cùng anh ngồi trò chuyện bên tách trà nóng hổi.
Nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi! Cô còn mặt mũi nào nữa để đối diện với anh kia chứ. Nếu anh tỉnh dậy sau cơn say, anh không nhớ đuoc những việc mình đã làm. Như vậy nhìn mặt anh, càng khiến cô thấy xấu hổ vô cùng.
"Làm sao đây? Mình...phải làm gì mới được chứ?"
Lý Dịch Đình mệt mỏi than thở, đôi mắt hơi nhắm lại khẽ run vài lần. Bất chợt, tiếng di động đột ngột vang lên làm cô giật mình.
Cầm lấy di động, cô càng thấy căng thẳng khi thấy người gọi đến là Bách Thâm. Mấy ngày nay anh đã gọi cho cô rất nhiều, nhưng cô đều không trả lời.
Không phải không muốn, chẳng qua là không đủ can đảm mà thôi.
Lý Dịch Đình bình thường hoạt bát, náo nhiệt bao nhiêu. Thì khi đứng trước chuyện liên quan đến Bách Thâm lại trở nên nhút nhát bấy nhiêu. Ngón tay cô đưa lên màn hình đang bật sáng, do dự hồi lâu, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781373/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.