Nằm dài trên giường, Lý Dịch Đình chả buồn để tâm đến không gian xung quanh. Cô vùi mặt vào gối, như muốn thu hẹp bản thân nhét vào một khoảng không tách biệt.
Thế giới này đối với cô mà nói, đã có phần quá khắc nghiệt rồi.
Bách Thâm cũng vậy, đã đối xử với cô quá mức tàn nhẫn. Nếu chuyện tồi tệ ấy không xảy ra, có lẽ mối quan hệ giữa cô và anh vẫn còn có thể cứu vãn được. Cô vẫn có thể gặp anh, được ngắm nhìn gương mặt đó của anh, vẫn có thể cùng anh ngồi trò chuyện bên tách trà nóng hổi.
Nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi! Cô còn mặt mũi nào nữa để đối diện với anh kia chứ. Nếu anh tỉnh dậy sau cơn say, anh không nhớ đuoc những việc mình đã làm. Như vậy nhìn mặt anh, càng khiến cô thấy xấu hổ vô cùng.
"Làm sao đây? Mình...phải làm gì mới được chứ?"
Lý Dịch Đình mệt mỏi than thở, đôi mắt hơi nhắm lại khẽ run vài lần. Bất chợt, tiếng di động đột ngột vang lên làm cô giật mình.
Cầm lấy di động, cô càng thấy căng thẳng khi thấy người gọi đến là Bách Thâm. Mấy ngày nay anh đã gọi cho cô rất nhiều, nhưng cô đều không trả lời.
Không phải không muốn, chẳng qua là không đủ can đảm mà thôi.
Lý Dịch Đình bình thường hoạt bát, náo nhiệt bao nhiêu. Thì khi đứng trước chuyện liên quan đến Bách Thâm lại trở nên nhút nhát bấy nhiêu. Ngón tay cô đưa lên màn hình đang bật sáng, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không chịu nghe máy.
Cô nhét di động dưới chăn, khó xử bịt kín hai tai mà trốn tránh. Cô thực sự không dám nghe điện thoại của Bách Thâm, càng không đủ bình tĩnh để có thể nói chuyện với anh một cách bình thường.
Mãi đến khi tiếng chuông không reo nữa, cô mới nhìn sang chiếc chăn kế bên.
Quả thực, có chút tiếc nuối đang lớn dần trong lòng. Tự hỏi nếu cô nhận cuộc gọi vừa rồi, câu đầu tiên mà Bách Thâm nói với cô sẽ là gì đây?
Thật muốn nghe giọng anh, nhưng ngặt nổi lại chẳng dám.
Nhìn lên đồng hồ chỉ mới gần chín giờ tối, trong đầu đột nhiên muốn tìm thứ gì đó để giải toả nỗi buồn. Cô ngồi dậy rời khỏi giường, đi đến tủ quần áo rồi chọn ra một chiếc đầm ôm sát đến đầu gối. Vốn dĩ đang muốn được một mình, cô cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ gọi cho vài người bạn để đi cùng.
"Vẫn không nghe máy sao?" Phùng Ái Ninh tay cầm ly rượu, mắt không nhìn sang, chỉ thuận tiện hỏi.
Tắt di động, Bách Thâm không đáp mà chỉ lắc đầu. Ánh mắt Phùng Ái Ninh hơi loé lên tia hoài nghi, nhíu mày thắc mắc: “Suốt cả buổi tối chị thấy em cứ không ngừng nhìn di động. Sao hả? Đang nôn nóng đợi điện thoại của cô gái nào sao?”
“Không phải việc của chị.” Bách Thâm lạnh nhạt ngắt lời.
Anh đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn, một hơi uống quá một nửa. Sắc mặt rõ ràng hơi tối lại, dưới ánh đèn trong phòng càng trở nên u ám lạ thường.
Phùng Ái Ninh ngán ngẫm, khẽ thở dài một tiếng: “Mất quá lâu để em quay lại với xã hội này, có vẻ em không còn biết cách kiềm chế cảm xúc của mình giỏi như trước nữa.”
“Vậy sao?” giọng Bách Thâm thờ ơ trả lời. Anh nhìn Phùng Ái Ninh, nét mặt thực sự quá đổi ngang tàn. Ly rượu trong tay vừa được tiếp viên rót đầy, anh đã nâng lên trước mặt.
Ác ý nói: “Việc mà tôi muốn làm, chắc chắn đều có lý do của nó. Chị hai, người mà tôi muốn nghe điện thoại cũng giúp ích được rất nhiều. Tôi rời khỏi cái xã hội đen tối này bấy lâu, không có nghĩa là quên mất cách làm việc. Giữa tôi và chị, giữa chúng ta...chung quy đều mưu mô như nhau mà thôi.”
Nhấp một ngụm rượu nhỏ, nụ cười trên môi Bách Thâm liền hoá ra vẻ nham hiểm khó lường. Phùng Ái Ninh không quên, thực sự đây mới chính là con người thật của đứa em trai này. Chẳng qua đứa em này của cô đã sống trong vỏ bọc giả tạo kia quá lâu, nhất thời nhìn lại thế này cô chỉ thấy không quen một chút.
Lúc này, cửa phòng mở ra. Một nam nhân viên phục vụ đi vào, cúi đầu nói: “Ông Phùng, chị Miu. Người mà hai vị cần gặp đã đến!”
Sau đó, liền quay lại phía cửa, lần nữa cúi đầu: “Ngài Vincent, mời!”
Bước qua cửa, đôi giày tây bóng loáng nổi bật trên tấm thảm lót sàn màu nâu đậm. Bộ âu phục thẳng tấp tôn lên khí chất hơn người, dưới ánh đèn vàng đang đổ xuống từ trên cao, mái tóc màu xám nhạt được chải đều thẳng nếp càng trở thành điểm nhấn đặc biệt. Phía bên tai trái còn đeo một chiếc khuyên tròn đơn giản, trên khuyên có đính một viên thạch anh khói nhỏ.
Đi đến phía Bách Thâm và Phùng Ái Ninh, Tá Đằng mới nở nụ cười thiện chí: “Phùng tổng, chị Miu. Thật ngại quá, đã để hai người đợi lâu rồi!”
[…]
Mới hơn sáu giờ sáng, hai nữ y tá đã đi đến phòng của Tố Dĩ Dĩ. Vừa mở cửa, một nữ y tá mới ngạc nhiên lên tiếng: “Cô Tố, vẫn còn sớm sao cô không ngủ thêm chút nữa?”
Không nhìn họ, Tố Dĩ Dĩ cũng không trả lời. Gương mặt nhợt nhạt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nặng nề vô cùng.
Thấy cô im lặng, nữ y tá mới lo lắng hỏi: “Cô Tố, có phải cô thấy không khoẻ?”
Bây giờ, Tố Dĩ Dĩ mới chịu nhìn sang. Nhưng kiệm lời đến mức không buồn mở miệng, chỉ lắc đầu nhẹ một lần. Hai nữ y tá thoáng nhìn nhau, tuy muốn hỏi han thêm nhưng đều ái ngại không dám nhiều lời.
Kiểm tra sơ bộ tại giường cho Tố Dĩ Dĩ, hai nữ y tá sau đó mới rời đi. Khép cửa phòng, hai người bọn họ đi dọc trên hành lang. Vừa đi, vừa nói: “Này, cô xem tình hình rồi đi báo lại cho bác sĩ. Chứ tôi thấy từ lúc cô ấy tỉnh dậy, đến nay đã hai ngày mà vẫn chưa chịu mở miệng nói câu nào.”
“Chắc do trải qua tai nạn kinh hoàng kia, khiến tâm lý bị ảnh hưởng cho nên mới như thế. Thôi, cô đi sang phòng dụng cụ đi, để tôi đi gặp bác sĩ Khoan.” nữ y tá còn lại đáp.
Vừa lúc này, một người đàn ông cùng lúc đó đi đến gần. Có vẻ nghe được cuộc đối thoại của họ mới khiến người này khựng lại đôi chút, cả gương mặt đều mang vẻ ngạc nhiên.
Thấy ai đang đi đến từ phía trước, hai nữ y tá mới lật đật cúi đầu gọi: “Cậu Tôn!”
Tôn Nghị nhíu mày nhìn hai nữ y tá kia, nghiêm mặt hỏi: “Người mà hai cô đang nói, là bệnh nhân Tố Dĩ Dĩ?”
“Vâng thưa cậu!”
“Cô ấy vẫn chưa chịu nói gì sao?” Tôn Nghị lại hỏi, giọng càng lúc càng khẩn trương.
Nữ y tá lắc đầu: “Vừa rồi chúng tôi có hỏi chuyện, nhưng cô ấy vẫn không muốn trả lời. Chúng tôi đang dự tính đến báo lại tình hình với bác sĩ...”
Tôn Nghị không nói gì thêm, chỉ phất tay rồi đi thẳng về phía phòng bệnh. Dừng lại bên ngoài, anh đưa mắt nhìn qua ô kính nhỏ bên trên.
Trong phòng, Tố Dĩ Dĩ ngồi co người trên giường, đôi mắt đăm đăm mãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng Tôn Nghị không tránh khỏi đau xót, ánh mắt như kẻ mất hồn này quả thực đã nói lên tình trạng tâm lý của cô đang tồi tệ như thế nào.
Đẩy cửa bước vào, Tôn Nghị đi đến phía Tố Dĩ Dĩ. Nhưng dường như sự xuất hiện của anh không ảnh hưởng đến thế giới riêng biệt kia của cô. Cô không nhìn anh, cũng không hề phản ứng. Hai tay vẫn ôm gối, mơ hồ nhìn mãi vào cảnh vật trước mắt mình.
Tôn Nghị tiến lại gần hơn, ngắn gọn gọi: “Tố Dĩ Dĩ.”
Không đáp, Tố Dĩ Dĩ vẫn giữ cho bản thân một sự câm lặng nhất định. Mà sự câm lặng này thực sự khiến lòng dạ người khác lo lắng đến mức khó chịu. Tôn Nghị nóng lòng không nhịn được, một lúc kéo sập mảnh rèm cửa sổ xuống.
Gằn giọng hỏi: “Cô vẫn muốn im lặng như thế này mãi hay sao Tố Dĩ Dĩ. Cô ôm theo sự im lặng ấy ngủ một giấc dài đến tận bảy năm, vẫn chưa đủ hay sao?”
Như cố tình bỏ ngoài tai mọi lời mà anh nói, Tố Dĩ Dĩ chẳng buồn nhìn lấy anh một lần. Ánh mắt suy tư khẽ run vài lần, nơi khoé mi rất nhanh đã ướt đẫm.
Tôn Nghị rõ ràng nhìn thấy được sự tổn thương đang lớn lên trong mắt cô. Rõ ràng, anh có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô đang phải gánh chịu.
Rõ ràng, con tim anh không thể nhẫn nại được nữa.
Anh ôm lấy gương mặt Tố Dĩ Dĩ, ép buộc cô phải nhìn về phía anh. Ngay cả giọng nói cũng lên cao mấy quãng: “Tố Dĩ Dĩ, nhìn tôi. Hãy nhìn tôi này!”
“Làm ơn, nói cho tôi biết...cô đang khó chịu đến mức nào đi. Đừng tiếp tục im lặng nữa! Có được không?”
Đôi mắt thoáng ướt của Tố Dĩ Dĩ buồn bã nhìn anh, cả gương mặt hốc hác nhợt nhạt của cô bỗng chốc càng trở nên đáng thương vô cùng. Cô nhìn Tôn Nghị, nhìn anh bằng tất cả khúc mắc mà cô đang mang trong lòng. Nhìn anh bằng tất cả nỗi đau mà cô đã có, nhìn anh bằng sự thương tổn đến tận cùng.
Cánh môi khô ráp khẽ run run, Tố Dĩ Dĩ đau lòng hỏi: “Vậy, tại sao chúng tôi lại rơi vào tình cảnh này? Anh...trả lời cho tôi biết, có được không?”
Dứt lời, Tố Dĩ Dĩ bật khóc nức nở. Cả thân người gầy guộc run lên không ngừng, âm thanh vụn vỡ trong cổ họng liên tục vang khắp phòng.
Bàn tay ôm lấy mặt Tố Dĩ Dĩ cơ hồ siết lại, Tôn Nghị quả thực đã bị câu hỏi của cô đánh ngã hoàn toàn. Anh thành công trong việc khiến cô mở miệng, nhưng chính cô lại là người khiến anh thất bại với chỉ với một câu hỏi.
Trạch Lam, Phù Dung, Tố Dĩ Dĩ.
Ba người bọn họ vì sao ra nông nỗi như ngày hôm nay, chẳng phải là do một tay anh mà ra hay sao!
Thử hỏi một kẻ mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy, có cách nào để trả lời câu hỏi đó của cô kia chứ?
Tiếng khóc nhói lòng của Tố Dĩ Dĩ lớn dần, cô cựa quậy thân người muốn gạt bàn tay Tôn Nghị xuống. Nhưng anh lại không cho phép cô, nhất quyết ôm chặt gương mặt cô không buông.
“Đến bao giờ các người mới thấy hối hận về việc mà các người đã làm! Các người không thấy lương tâm mình bị cắn rứt hay sao? Bỏ ra...bỏ tôi ra!”
Mặc cho Tố Dĩ Dĩ vùng vẫy, gào khóc. Tôn Nghị vẫn ôm chặt gương mặt đã ướt đẫm của cô.
Dùng chút sức giữ lấy cô, bắt cô phải chấp nhận nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã đột ngột lớn tiếng, cắt đứt cả âm thanh nghẹn ngào kia.
Gào lớn đến mức khiến Tố Dĩ Dĩ phải giật mình im lặng.
“Có! Tôi có hối hận! Tôi thực sự đã rất hối hận rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]