Pha hai tách cà phê, Bách Thâm đem đặt lên bàn một tách, một tách giữ lại trên tay rồi ngồi xuống ghế. Lạnh nhạt nhấp môi một lần, nhất thời vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Phùng Ái Ninh nhíu mày nhìn anh, trong lòng thực sự không ngăn được nóng giận. Cô nghiêm giọng: “Bách Thâm, nói gì đi chứ!”
“Chị muốn tôi nói về việc nào?” Bách Thâm thản nhiên thở dài, biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng trầm tĩnh.
Thái độ này của anh khiến Phùng Ái Ninh giận dữ, suýt tí thì đập bàn mà muốn quát lớn: “Bách Thâm, em đừng đùa với chị! Nếu em không nói rõ hết mọi việc, chị sẽ đi tìm cô ta để hỏi cho ra lẽ!”
Quả nhiên, chỉ khi nhắc đến cô gái trong lòng Bách Thâm mới làm anh chú tâm hơn vào vấn đề chính. Ánh mắt anh lập tức nặng trĩu, tựa hồ sắp hoá thành u tối. Anh đặt tách cà phê lên bàn, ngã lưng ra ghế. Tay xoa xoa tâm trán, mệt mỏi nói: “Tôi biết Tiểu Thất đã gần bảy năm rồi.”
Vừa nghe đến đây, Phùng Ái Ninh đã cao giọng nổi giận: “Cô ta không phải Tiểu Thất! Cái tên đó là giả, tên của cô ta thực sự là...”
“Tôi biết chứ!” Bách Thâm xen ngang, ngữ khí bình thản đến mức khiến Phùng Ái Ninh sững sờ.
Môi anh hơi nhếch lên, nụ cười vẽ ra thoáng đau lòng. Anh thấp giọng: “Cái tên Tiểu Thất là do chính tôi đặt cho cô ấy.”
“Bách Thâm...” giọng Phùng Ái Ninh hơi run, cô có thể rõ ràng nhận thấy nỗi đau và sự cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781347/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.