Giang Triết Hàn siết lấy người Trạch Lam, cánh môi vẫn ngậm chặt môi cô. Hắn có thể nhận thấy sự run rẫy đang dâng lên trong hơi thở cô, hắn biết cô đang sợ hãi hắn nhiều đến mức nào. Nhưng cơn giận trong lòng không cho phép hắn dừng lại, hơn nữa càng lúc càng hung hăng mãnh liệt.
Trạch Lam không chịu được áp lực kinh khủng từ hắn, cánh môi muốn khép chặt nhưng không thể. Chiếc lưỡi non mềm của cô dường như đã bị hắn mút đến tê dại, cả cánh môi cũng đã đỏ tấy đầy tội nghiệp.
Không đủ sức để vùng vẫy, cô chỉ còn biết liều mạng cắn lên môi hắn thật mạnh. Máu tươi nhanh chóng bật ra khỏi khoé miệng hắn, mùi vị khiếp đảm ấy ngập tràn trong khí quản cô. Cô nhăn mặt, run run muốn khóc.
Giang Triết Hàn dừng lại, tạm chấp nhận rời khỏi môi cô một khoảng rất nhỏ. Hắn trầm tư nhìn cô, con tim quả thực đau đến mức như bị ai đó dùng tay bóp nát. Tại sao trong mắt cô, hình ảnh của hắn lại trở nên đáng sợ thế này?
Hắn lại vừa làm tổn thương đến cô sao? Hắn lại vừa dùng bạo lực để đối xử với người con gái mà hắn yêu nhất sao? Hắn, đã làm gì vậy chứ?
“Trạch Lam.” Giang Triết Hàn khẽ gọi, âm thanh ấy dường như chất đầy ân hận. Hắn lau đi vết máu dính trên khoé môi cô, đau lòng nói: “Tôi yêu em! Tôi đã nguyện dùng cả đời này của tôi chỉ để yêu mỗi mình em. Từ lúc gặp em cho đến lúc mơ hồ nhận ra bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781348/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.