Di động trong túi áo rung lên mới khiến Giang Triết Hàn phân tâm bỏ qua cho sự hiện diện của Bách Thâm. Hắn đi sang một góc để trả lời cuộc gọi từ Tôn Nghị.
Ở đây, Trạch Lam là người lên tiếng trước, trong giọng nói có vẻ ngập ngừng. Cô hỏi: “Thầy Bách, thầy vẫn trách em đúng không?”
“Về chuyện gì?” Bách Thâm bình thản hỏi ngược lại. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ ôn nhu. Nụ cười trên môi anh tản ra loại ấm áp thân quen, anh cười: “Anh không trách em, trước đây cũng vậy và mãi mãi sau này cũng sẽ như vậy.”
“Thầy Bách..” Trạch Lam khẽ gọi, sau đó hơi ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Ít ra thầy cũng phải thấy tức giận đi chứ. Tại sao thầy cứ luôn nghĩ cho người khác như thế làm gì? Mấy ngày không thấy thầy em đã rất áy náy trong lòng, thực ra em vẫn luôn muốn nói với thầy một tiếng xin lỗi.”
“Thầy Bách, em xin...”
“Khờ quá!” Bạch Thâm cười xoà, cố ý cắt ngang lời cô. Anh cố mang sự đau lòng giấu kín, chỉ để trong mắt hiện lên nét thản nhiên. Giọng anh dịu dàng: “Không cần phải xin lỗi anh, người em cần xin lỗi...là chính bản thân em đấy Tiểu Thất.”
Câu nói của Bách Thâm phút chốc làm Trạch Lam hơi sững sờ, vài giây sau cô cúi mặt, bàn tay mảnh mai khéo léo vẽ lên trên chiếc đèn lồng một cánh hoa đổ quyên. Cô mỉm cười, ngữ điệu trầm lặng thoáng buồn: “Rõ ràng em nợ tất cả mọi người trong thôn rất nhiều lời xin lỗi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781344/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.