Nắng chiều đậm màu đổ lên hai con người trên giường, Bách Thâm vẫn ngự bên trên, đem sức lực phái mạnh áp chế mọi sự phản kháng của Lý Dịch Đình. Môi anh hôn dần xuống chiếc cổ thon, chậm rãi để lại trên đó những hơi thở nóng rực như lửa.
Toàn thân Lý Dịch Đình run rẫy không ngừng, hai mắt khóc đến mức đã nhoè hẳn đi. Cổ họng cô đã khô ran, hơi sức không còn quyết liệt như lúc đầu. Cô mệt mỏi cắn răng khóc nức nở, nhưng thứ truyền đến tai Bách Thâm chỉ là những âm thanh mơ hồ không rõ.
Anh ghì lấy hai tay Lý Dịch Đình, đè chặt xuống nệm. Đôi môi di chuyển thấp đến gò ngực căng đầy, đặt lên nơi mềm mại ấy những cái hôn thật nhẹ. Trong cơn say, anh vẫn có thể nhận thấy khối ngực non mềm này đang nhấp nhô gấp gáp. Hơi thở dồn dập của cô gái bên dưới liên tục phảng phất bên tai anh. Anh nghe được trong hơi thở ấy đang chất đầy sợ hãi.
Dẫu nhận ra sự run rẫy trên từng tấc da thịt mềm mượt, nhưng Bách Thâm vẫn không ngừng lại. Anh như kẻ mất hết lí trí, đạp lên sự run rẫy ấy mà bắt đầu hôn loạn trên ngực Lý Dịch Đình.
“Không! Bách Thâm....”
Tiếng hét xé lòng ấy như một đòn búa mạnh giáng thẳng vào đầu anh. Nụ hôn càn rỡ của anh bỗng dừng lại, hai mắt anh căng ra, nơi hàng mi dày nặng phía trước cơ hồ run lên vài lần.
“Bách Thâm...” Lý Dịch Đình lần nữa khẽ gọi, chất giọng ngọt ngào đã bị nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781342/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.