Mất hơn mười phút chạy xe, Lý Dịch Đình sau đôi lúc do dự cuối cùng cũng quyết định đưa Bách Thâm đến nghỉ tạm nhà mình. Nhan Khúc khổ sở vừa đỡ lấy Bách Thâm, nhăn mặt kêu lên: “Đình Đình, giúp em với!”
Đóng vội cửa xe, Lý Dịch Đình nhanh chân chạy đến đỡ hộ Nhan Khúc một bên. Cả hai mỗi người chịu một cánh tay của Bách Thâm từ từ đi vào trong. Tuy khoảng cách từ ngoài vào đây không nhiều, nhưng sức nặng đè lên vai khiến hai người họ thực sự kiệt sức.
Thả Bách Thâm nằm ngã ra giường, Nhan Khúc ngồi thụp xuống sàn thở hụt hơi.
“Nặng...nặng chết em mất!”
Nhìn cậu trai trẻ ngồi bệt dưới sàn, mặt mũi suýt tái đi vì mệt mà Lý Dịch Đình áy náy vô cùng. Cô ngồi xuống vuốt tóc Nhan Khúc, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em, phiền em quá rồi!”
Thở hồng hộc, Nhan Khúc ngước nhìn. Trước mắt cậu, gương mặt của Lý Dịch Đình xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại điểm lên trên môi một nụ cười rất buồn. Có lẽ, Lý Dịch Đình không mệt vì sức nặng từ bên ngoài của Bách Thâm. Mà cô chỉ thấy thực sự kiệt quệ bởi sức nặng trong lòng mình.
Thứ tình cảm đơn phương kia có khác gì một hòn đá nghìn cân trong lòng cô không chứ? Tại sao lại cố chấp gánh lấy một thứ vượt quá giới hạn của bản thân như vậy?
Nhan Khúc không thể hiểu, chỉ có thể giúp mà thôi.
“Xin lỗi em làm gì? Chị bị ngốc à?” Nhan Khúc xua tay, giọng điệu thờ ơ.
Cậu đứng dậy, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781341/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.