Chương trước
Chương sau
Vừa rời khỏi phòng giáo vụ, Nhan Khúc đi trên hành lang, hướng dần ra lối cổng. Trên mặt vẫn còn vương chút nóng giận, cậu ta đi như người mất hồn, ánh mắt bình thường trầm ấm lại hình thành một loại toan tính kỳ lạ.

Bỗng nhiên, Nhan Khúc hơi ngạc nhiên khi thấy Lý Dịch Đình đang mang bộ dạng gấp gáp đi về bãi đỗ xe.

“Đình Đình!” Nhan Khúc gọi, nhanh chân đi về phía Lý Dịch Đình. Cô vừa mới mở cửa xe, nét mặt rất lo lắng. Nhíu mày nghi hoặc, cậu ta hỏi: “Có chuyện gì sao? Trông chị vội vã như vậy...”

Lý Dịch Đình rất nhanh nói: “Thầy Bách có chuyện, chị phải đi tìm thầy ấy. Em ở lại...”

“Để em đi với chị.” Nhan Khúc xen ngang vào, dường như trong giọng nói còn chất đầy sự bất mãn.

Lý Dịch Đình hơi khó hiểu, ngập ngừng: “Khúc...”

Nhan Khúc lại lập tức nhoẻn miệng cười, nét mặt cơ hồ thoải mái nói: “Chẳng phải chị nói thầy Bách có chuyện sao? Một mình chị con gái thế kia liệu giải quyết có ổn không?”

Ngẫm nghĩ thật nhanh, Lý Dịch Đình chợt thấy lời Nhan Khúc nói khá hợp lý. Không do dự thêm, cả hai đã lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi trường.

Trạch Lam vừa bước ra góc khuất sau bức tường ở lối hành lang, chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe của Lý Dịch Đình vừa rời bãi. Nhìn thoáng qua cô còn thấy người ngồi cạnh ghế phụ là Nhan Khúc, trong lòng có chút áy náy thay vì hành động thô lỗ vừa rồi của Giang Triết Hàn. Chẳng biết cổ tay có thực sự ổn hay không?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Giang Triết Hàn từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, giọng hắn trầm khàn cất lên.

Bước đến trước ngang hàng với Trạch Lam, hắn hơi nghiêng người về phía cô. Đa nghi hỏi: “Vẫn còn lo cho thằng nhóc đấy à?”

Trạch Lam ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng làm cô lạnh người. Ở thời điểm hiện tại, cô có thể dễ dàng phân biệt được ánh mắt khác thường của hắn. Khác nhau ra sao mỗi khi hắn nói về cô và đặc biệt trở nên đáng sợ thế nào khi nói đến kẻ khác.

Chính là ánh mắt hiện giờ, tiềm ẩn thứ sâu xa nham hiểm.

Trạch Lam hơi lãng đi né tránh, cô xoa đầu Hiểu Tình, làm ra vẻ thờ ơ: “Anh thôi đi, Nhan Khúc chỉ là thanh niên mới lớn. Anh đừng có doạ cho người ta sợ như vậy chứ? Cái nét mặt này của anh không cẩn thận sẽ doạ cả Tình Tình đấy!”

Giật giật kéo kéo tay Trạch Lam, Hiểu Tình thấp bé bên dưới nhỏ xíu cất giọng dễ thương: “Mẹ ơi, papa thực sự đáng sợ đó!”

“Làm sao hả Tình Tình?” Trạch Lam ngồi xuống, vuốt mặt con bé. Con bé phụng phịu, chu môi nói: “Papa hung dữ cơ...”

Vừa nói, Hiểu Tình vừa lén đưa mắt nhìn Giang Triết Hàn. Bất chợt con bé ôm chằm Trạch Lam, vùi mặt vào cổ cô mà làm nũng: “Mẹ, papa lườm Tình Tình.”

Vỗ nhẹ lên lưng Hiểu Tình, Trạch Lam bật cười: “Tình Tình, papa tuy hung dữ nhưng chắc chắn papa đã rất thương Tình Tình. Con không được nói như vậy, hiểu chứ?”

Chỉ là trùng hợp cô ngước mặt, lại trùng hợp chạm phải ánh mắt của Giang Triết Hàn đang nhìn mình. Ánh mắt khắc nghiệt khi nãy đã dịu đi rất nhiều, thay bằng sự trầm lắng dịu dàng.

Sở dĩ cô nói vậy với Hiểu Tình, một phần là cô muốn con bé thực sự hiểu được, một phần là vì cô biết Giang Triết Hàn quả thực rất thương con bé. Tuy gương mặt hầu như lúc nào cũng chất chín phần lạnh lùng, nhưng sự cưng chiều và chăm sóc Hiểu Tình của hắn bao nhiêu năm qua lẽ nào cô không biết. Suốt gần bảy năm trời, một góc hình ảnh rõ mặt của con bé, hắn không hề để nó lọt ra ngoài. Đủ để thấy hắn bảo vệ con bé một cách vô cùng cẩn thận.

Chưa kể đến những lần hắn tự tổn hại bản thân mình vì con bé, chính miệng con bé đã nói cho cô nghe rất nhiều. Giang Triết Hàn, chắc chắn hắn đã khổ sở chịu đựng sự dày vò ấy suốt bao nhiêu năm qua.

Trạch Lam mỉm nhẹ môi, cô vỗ vai Hiểu Tình, khẽ giọng nói: “Tình Tình, nhìn xem. Papa của con có đáng sợ chút nào đâu!”

Hiểu Tình xoay lại, thân ảnh cao lớn phía trước rất gần. Con bé thấy Giang Triết Hàn nhướng mắt với mình, liền cười khúc khích, ngắn gọn gọi: “Papa!”

“Ngoan quá!” Trạch Lam vui thích khen ngợi, cô vùi vùi mặt mình áp vào mặt Hiểu Tình.

Đột nhiên cái bóng phía trước hơi đổ lên người cô, Giang Triết Hàn ngồi xuống, rất gần khẽ nói: “Phải rồi, papa của Tình Tình không hề đáng sợ chút nào cả!”

“Thực sự là không đáng sợ!?”

Câu nói tựa hồ như câu hỏi của hắn làm Trạch Lam ngẫn người suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó vài giây, hắn bỗng dùng một tay che mắt Hiểu Tình, phần mình lại tiến sát lại.

Giọng nói rất trầm: “Cả mẹ của con, chắc cũng không sợ papa đâu!”

“Có đúng không?”

Cả người Trạch Lam phút chốc cứng đờ, cánh môi mềm mại đột ngột đón nhận sức nóng tản ra từ cái hôn của Giang Triết Hàn. Nụ hôn vô cùng chậm rãi, môi hắn chỉ nhẹ nhàng phủ lên môi cô, đôi khi không nhịn được mà ngậm nhẹ cánh môi cô một cách đầy nhẫn nại.



“Papa! Sao lại che mắt Tình Tình?” Hiểu Tình mè nheo reo lên, khẽ cựa quậy thân người, bàn tay nhỏ xíu cố gắng gỡ lấy năm ngón tay đang chặn ngang mắt mình.

Giang Triết Hàn vừa lúc rời khỏi môi Trạch Lam, cũng vừa hay bỏ tay xuống. Hiểu Tình nhìn gương mặt thoáng ửng hồng của cô, liền ngây ngô nói: “Mẹ ơi, mặt mẹ đỏ quá kìa!”

“Đâu...đâu có!” Trạch Lam lúng túng phớt lờ. Cô đứng dậy, vuốt lọn tóc nằm ra sau vành tai. Hai gò má quả thực chực nóng lên rõ rệt, dù đã trải qua rất nhiều lần thân mật. Nhưng bản thân cô vẫn không thể lường trước được hành động của Giang Triết Hàn, cũng không thể không thấy e ngại bởi những cử chỉ của hắn.

Còn hắn, hắn vốn dĩ biết rõ cô rất dễ ngượng ngùng, nhưng lại cứ thản nhiên mà hành động tuỳ ý. Hắn thích được nhìn thấy dáng vẻ tai đỏ mặt hồng của cô trong những lần như vậy. Từng khoảnh khắc mà gương mặt cô bắt đầu ửng lên, hắn đã rất nhanh bắt kịp rồi đem chúng khoá chặt nơi đáy mắt. Đối với hắn, đó là những hình ảnh đầy sức hút nhất trên đời.

Giang Triết Hàn xoa đầu Hiểu Tình, nhưng ánh mắt và lời nói vẫn hướng về Trạch Lam.

“Mặt của mẹ đang nóng lên, khi nóng thì hiển nhiên sẽ đỏ.”

Hiểu Tình lần nữa lại ngô nghê hỏi: “Mẹ bị sốt á?”

Trạch Lam tròn mắt nhìn con bé, cô lấp bấp không tròn chữ: “Mẹ vẫn...vẫn...ổn...”

“Ổn thật chứ?” Giang Triết Hàn xen ngang vào.

Tay áp lên mặt cô, một ngón cố tình trượt nhẹ trên gò má còn lưu lại hơi nóng chưa rút kịp. Hắn nhếch cười, gian trá nói: “Nóng thật! Xem ra em không ổn rồi Trạch Lam. Thân nhiệt nóng thế này ở ngoài trời quá lâu sẽ không tốt. Em có muốn về phòng để nghỉ ngơi hay không? Tôi sẽ giúp em hạ nhiệt.”

Mí mắt hắn hơi thấp xuống, hàng mi dài phía trước càng khiến ánh mắt ẩn ý của hắn đậm thêm vài phần. Trạch Lam hoàn toàn cảm nhận được dụng ý đầy mờ ám trong câu nói của hắn. Cô biết hắn đang ám chỉ việc gì, liền nhíu mày né tránh: “Không cần đâu, ở đây tôi còn có việc phải làm.”

Nói đến đây, bỗng nhiên cô hơi ngừng lại đôi chút. Đôi mắt hơi co lại, như đang bận tâm suy nghĩ điều gì rất nhọc lòng. Cô nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng dâng lên tia hi vọng vô hạn.

Cô hỏi: “Về chuyện mà anh đã nói vào sáng nay, liệu khi nào tôi được gặp Phù D...à gặp cô bé đó?”

Sự trêu ghẹo trong mắt Giang Triết Hàn rất nhanh chìm xuống, hắn đem sự trìu mến giấu sau nét lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện này tôi vẫn còn đang điều tra cho rõ. Trạch Lam, đừng gấp và giữ tinh thần thoải mái nhất có thể. Được chứ?”

Cô không nói, im lặng nhìn hắn khá lâu rồi gật đầu. Thoạt qua, hắn biết cô rất đang tiếc nuối. Cô chắc chắn đang ôm trong lòng một mối hi vọng rất lớn, cô mong rằng cô bé mà hắn đã nói có thể là Phù Dung.

[…]

Phùng Ái Ninh chật vật mãi với chiếc hộp gỗ, khi cô sơ ý làm gãy chìa khoá, bây giờ thì không thể mở được. Cô đứng dậy, tay ôm chiếc hộp muốn mang cất rồi rời khỏi phòng tìm người giúp đỡ. Nếu loại ổ khoá của chiếc hộp là một loại khoá thông thường thì không có vấn đề gì để khiến cô đau đầu đến vậy. Nhưng nó lại là ổ khoá được đặt riêng vơi thiết kế đặc biệt. Những thợ sửa khoá bình thường không thể nào mở được nếu không có đúng chìa.

Nhưng cửa phòng chợt mở, Cera từ bên ngoài bước vào, thắc mắc hỏi: “Miu tỷ, chị định đi đâu sao?”

Phùng Ái Ninh đặt chiếc hộp vào một chiếc tủ sắt khác, khó chịu nói: “Tôi định gọi thợ mở khoá đến giúp tôi mở cái hộp này ra. Hôm nay lại bất cần làm gãy mất chìa khoá rồi, thật là không đâu vào đâu!”

Lúc này, Cera mới đi đến gần, hai bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng hõm vai của Phùng Ái Ninh. Mau lẹ nói bằng chất giọng ngọt ngào: “Ây dô, Miu tỷ à! Không phải em khoe khoang, chứ việc gì thì mở khoá đối với em dễ như ăn vậy.”

“Em biết mở khoá?” Phùng Ái Ninh khá ngạc nhiên quay lại.

Gương mặt kiều mị sau lớp mặt nạ khẽ cười, Cera nói: “Tài lẻ của em, cũng là sở trường mà em giỏi nhất.”

Phùng Ái Ninh tuy hơi ngờ vực khả năng của nàng ta, nhưng vẫn tò mò. Cô mang chiếc hộp đặt trở lại trên bàn, ngập ngừng nói: “Nhưng ổ khoá của nó là loại được thiết kế đặc biệt, cách bẻ thông thường chắc chắn sẽ không mở được!”

Cera bật cười, âm thanh mỏng manh tan đi rất nhanh. Nàng ta chạm vào chiếc hộp gỗ, sờ lên ổ khoá được chạm nổi tinh xảo với hình của một con phượng hoàng. Nang ta tự tin mỉm môi: “Trên đời này, ngoại trừ ổ khoá nơi trái tim của con người là thứ duy nhất em không chắc sẽ mở được. Còn lại, tất cả các ổ khoá em đều dễ dàng mở được.”

Nâng nhẹ gương mặt Cera lên một chút, đường nét thanh tú được tôn lên nhờ chiếc mặt nạ hoa ren thoáng làm Phùng Ái Ninh thích thú. Cô nhướng mắt, giọng thì thầm: “Nếu em mở được nó, em muốn thứ gì tôi cũng sẽ cho em!”

“Là bất cứ thứ gì sao?” Cera mờ ám hỏi.

Phùng Ái Ninh khép mắt một lần, ngắn gọn đáp: “Đúng! Là bất cứ thứ gì.”

Cera cười, nụ cười nhẹ nhàng phảng phất ý vị khó đoán. Nàng ta ghé sát vào tai Phùng Ái Ninh, khẽ giọng nói: “Kể cả địa vị của chị?”

Bên tai Phùng Ái Ninh thoáng qua vài âm thanh cười lên nhỏ nhặt. Cô không nghĩ quá xa, chỉ đơn giản bật cười: “Cera, không ngờ em cũng có tham vọng lớn như vậy!”

Cera không đáp, nàng ta uỷ mị cười lần nữa. Đặt lên môi Phùng Ái Ninh cái hôn đầy mê hoặc, sau đó mới bắt đầu tiến hành mở khoá trên chiếc hộp.

Ban đầu còn nghi ngờ, nhưng Phùng Ái Ninh không ngờ chỉ với một chiếc kẹp ghim, mất chưa đến mười phút thì Cera đã thành công. Ổ khoá được mở, Phùng Ái Ninh mới thực sự ngạc nhiên mà thốt lên: “Không thể tin được! Cera, em rốt cuộc còn bao nhiêu việc giấu tôi?”



Cera ngồi chéo chân trên bàn, chiếc váy ôm sát cơ thể quá ngắn, dáng ngồi như vậy khiến phần chân váy bị đẩy lên cao, để lộ ra đôi chần trắng noãn đầy mượt mà.

Giày cao gót thoáng đong đưa, Cera thoải mái nói: “Em còn rất nhiều bí mật đang giấu chị đây. Chị có muốn nghiên cứu khám phá hay không hả Miu tỷ?”

Phùng Ái Ninh chưa vội mở hộp ngay, lại đẩy nó sang một góc rồi nhoàng người ôm lấy mỹ nhân đang để lộ dáng vẻ khiêu gợi. Vén mái tóc Cera sang một bên, cô hôn dọc từ cổ xuống vai nàng. Bàn tay đặt trên lưng cong mơn trớn vuốt ve, cử chỉ ám muội đầy nhẫn nại.

“Vẫn còn sớm, thiết nghĩ tôi nên khám phá em thêm một chút trước khi ra ngoài dã ngoại nhỉ?” Phùng Ái Ninh vừa nói, đoạn lại kéo tuột dây khoá sau lưng Cera.

Vai áo bị kéo trệt đi, cô bắt đầu vừa hôn vừa gặm nhấm bả vai thon đầy gợi cảm. Hơi thở nóng ấm phả lên da thịt mềm mại, cơ thể trong tay đã từ từ không yên mà cựa quậy.

“Nhột quá đi! Chị...thật xấu...ưm...” Cera khẽ ngâm nga trong miệng, cảm nhận một bên nụ hoa đang bị ngậm ướt rồi mút chặt.

Hai cánh tay đưa lên, ôm ghì lấy đầu Phùng Ái Ninh. Gương mặt yêu kiều hơi ngửa ra sau, ánh mắt đờ đẫn vì khoái cảm mơ màng nhìn vào chiếc hộp gần đó, cơ hồ nghĩ ngợi.

[…]

Ra khỏi phạm vi của thôn, Lý Dịch Đình theo chỉ dẫn của Cửu An lái xe đi ra trung tâm của huyện. Mất khoảng hơn hai mươi phút cuối cùng cũng đến nơi, trước mặt cô là một quán ăn nhỏ. Nhưng nhìn vào lại rất gọn gàng, sạch sẽ, bày trí cũng rất ổn.

Hiện giờ chỉ mới hơn ba giờ chiều, nên quán vẫn khá vắng vẻ. Lý Dịch Đình cùng Nhan Khúc đi vào trong, đã gặp một người đàn ông to con vạm vỡ, mặt mũi hơi hung tợn ra chào hỏi.

“Quý khách...”

“À xin lỗi, nhưng chúng tôi đến để tìm người.” Lý Dịch Đình nhanh miệng nói.

Người đàn ông đứng trước mặt liền hỏi: “À, cô là cô Lý?”

Lý Dịch Đình gật gật, nét mặt rõ ràng đang rất vội, chỉ muốn nhìn xem Bách Thâm hiện giờ ra sao.

“Tôi là Cửu An, người đã nói chuyện với cô qua điện thoại. Cô đến thì hay rồi, theo tôi, Bách Thâm đang ở bên trong.”

Cửu An nói, rồi dẫn hai người họ đi qua một lối cửa nhỏ. Vừa vào đến, Cửu An đã đập lên vai Bách Thâm mà kêu lớn: “Bách Thâm, có người đến đón anh này. Mau dậy đi!”

Bách Thâm ậm ừ vài từ không rõ rồi vẫn ngủ say như chết. Cửu An dù có gọi thế nào anh cũng hề có động tĩnh.

Lý Dịch Đình nhất thời chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cơ hồ chấn động. Bấy lâu, hình ảnh của Bách Thâm trong mắt cô là vô cùng mẫu mực. Nhưng tại sao, hiện giờ lại thảm hại đến mức này?

Đầu tóc rối bù, gương mặt say khướt, xung quanh trên bàn chỉ toàn là những lon bia rỗng tuếch. Không biết anh đã uống bao nhiêu mà để bản thân ra nông nổi như vậy.

“Thầy Bách.” Lý Dịch Đình vội ngồi xuống, vỗ nhẹ lên người Bách Thâm.

Anh mệt mỏi mở hờ hai mắt nhìn cô, rồi khó chịu nói: “Ai vậy chứ? Tránh...ra...đi.”

Cánh tay vô thức đưa lên, suýt chút Lý Dịch Đình không tránh kịp đã bị anh va trúng. Cô lảo đảo muốn ngã ra sau, may nhờ có Nhan Khúc đỡ lấy.

Nhìn tình hình không ổn, Nhan Khúc nói: “Thầy ấy say quá rồi, chị đừng gọi nữa. Tốt nhất chúng ta nên đưa thầy ấy về nhà đã.”

Vừa nói xong, Nhan Khúc và Lý Dịch Đình đã kéo lấy người Bách Thâm dậy. Nhưng thú thật vóc người của anh không phải thấp bé gì, mà một khi đã say mất hết nhận thức lại càng trở nên nặng nề. Thấy hai người khó khăn trong việc vực một kẻ say đứng lên, Cửu An mới thở dài chen vào: “Được rồi, hai người ra xe đi. Để tôi đỡ anh ta ra ngoài.”

“Cảm ơn anh!” Lý Dịch Đình ái ngại nói. Bây giờ, Bách Thâm đang nằm vật vờ ở ghế sau, có lẽ trời có sập xuống thì anh cũng không biết đường mà tỉnh dậy.

“Không có gì! Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy anh ta uống say bí tỉ đến vậy, không rõ là chuyện gì. Được rồi, phiền cô đưa anh ta về giúp tôi vậy! Cảm ơn cô.”

Cửu An nói, sau đó chiếc xe của Lý Dịch Đình cũng rời khỏi.

Quan sát qua gương chiếu hậu, Nhan Khúc nhận ra Bách Thâm có dấu hiệu muốn nôn. Cậu liền vội ra hiệu cho Lý Dịch Đình tấp xe vào lề, rồi thật nhanh mở cửa mà kéo một nửa thân người Bách Thâm ra ngoài.

Bách Thâm nôn, nôn rất nhiều là đằng khác. Lý Dịch Đình nhìn thấy anh tự đày đoạ mình như vậy, quả thực lòng dạ cô tan nát hết cả rồi. Tay cô run lên, nhất thời không biết phải giải quyết thế nào.

Nhan Khúc vỗ vỗ lên lưng Bách Thâm, chậc lưỡi lắc đầu: “Không được rồi Đình Đình. Nếu chạy về thôn thì khá xa, thầy ấy cứ chốc chốc lại nôn thế này. Em nghĩ, trước mắt cứ đưa thầy ấy về nghỉ tạm nhà chị thì tốt hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.