Vừa rời khỏi phòng giáo vụ, Nhan Khúc đi trên hành lang, hướng dần ra lối cổng. Trên mặt vẫn còn vương chút nóng giận, cậu ta đi như người mất hồn, ánh mắt bình thường trầm ấm lại hình thành một loại toan tính kỳ lạ.
Bỗng nhiên, Nhan Khúc hơi ngạc nhiên khi thấy Lý Dịch Đình đang mang bộ dạng gấp gáp đi về bãi đỗ xe.
“Đình Đình!” Nhan Khúc gọi, nhanh chân đi về phía Lý Dịch Đình. Cô vừa mới mở cửa xe, nét mặt rất lo lắng. Nhíu mày nghi hoặc, cậu ta hỏi: “Có chuyện gì sao? Trông chị vội vã như vậy...”
Lý Dịch Đình rất nhanh nói: “Thầy Bách có chuyện, chị phải đi tìm thầy ấy. Em ở lại...”
“Để em đi với chị.” Nhan Khúc xen ngang vào, dường như trong giọng nói còn chất đầy sự bất mãn.
Lý Dịch Đình hơi khó hiểu, ngập ngừng: “Khúc...”
Nhan Khúc lại lập tức nhoẻn miệng cười, nét mặt cơ hồ thoải mái nói: “Chẳng phải chị nói thầy Bách có chuyện sao? Một mình chị con gái thế kia liệu giải quyết có ổn không?”
Ngẫm nghĩ thật nhanh, Lý Dịch Đình chợt thấy lời Nhan Khúc nói khá hợp lý. Không do dự thêm, cả hai đã lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi trường.
Trạch Lam vừa bước ra góc khuất sau bức tường ở lối hành lang, chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe của Lý Dịch Đình vừa rời bãi. Nhìn thoáng qua cô còn thấy người ngồi cạnh ghế phụ là Nhan Khúc, trong lòng có chút áy náy thay vì hành động thô lỗ vừa rồi của Giang Triết Hàn. Chẳng biết cổ tay có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781339/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.