“Anh làm gì vậy?” Trạch Lam hốt hoảng níu tay Giang Triết Hàn. Hắn vẫn một mặt sát khí, lạnh lùng nhìn vào Nhan Khúc.
Trong mắt hắn, hình ảnh cậu thanh niên trẻ vừa trưởng thành như Nhan Khúc chỉ bằng một hạt đậu bé nhỏ. Căn bản không chút ảnh hưởng gì, nhưng chỉ cần có ý hoặc đã động vào Trạch Lam, thì dù là một sợi tóc cũng không được.
Ánh nhìn sắc bén không rời khỏi vị trí của Nhan Khúc, hắn trầm giọng: “Tuỳ tiện như vậy có ngày sẽ khiến cậu gãy tay gãy chân mà không hay đấy. Cẩn thận hành động của mình một chút, không dư thừa đâu!”
Trạch Lam không để ý đến hắn, cô chỉ chăm chăm cầm lấy tay Nhan Khúc, cẩn thận quan sát cổ tay của cậu ta. Hai mắt hơi căng ra khi cô trông thấy cổ tay của Nhan Khúc hằn lên một vết đỏ hồng. Quả nhiên sức lực của Giang Triết Hàn không hề nhẹ, nếu như khi nãy Nhan Khúc không chịu bỏ tay ra, chắc chắn hắn sẽ không đùa mà thẳng sức bẻ gãy tay cậu ta mất.
“Tay của em, không sao chứ? Có đau không?”
Trạch Lam lo lắng hỏi, còn liên tục xoa xoa cổ tay của Nhan Khúc.
Nhan Khúc mặt mũi vô cùng bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: “Em không sao, chị đừng lo!”
Bất chợt, Giang Triết Hàn nằm lấy tay Trạch Lam mà kéo cô đứng dậy. Mắt hắn nhìn qua Nhan Khúc với sự đe doạ nhất định.
Hắn nói: “Cậu ta đã bảo em đừng lo rồi kia mà! Đi thôi.”
Vừa dứt lời, hắn đã ngang ngược kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781337/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.