Trung tâmthành phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ trên đường phố phồn hoa, xe cộ đôngđúc, Tĩnh Nghi và Minh Diệm ngồi bên cửa sổ ăn bữa tối vừa được mangđến.
Nhưng độtnhiên, Minh Diệm đang ăn ngon lành sắc mặt bỗng tái xanh, ngực truyềnđến một trận đau đớn, theo bản năng nó ôm lấy ngực.
“Nè, nè, tiểu quỷ mày bị làm sao vậy?” Tĩnh Nghi thấy sắc mặt nó đen thui bất giác đến bên cạnh nó lo lắng hỏi.
Tĩnh Nghi thấy nó không thèm trả lời, chỉ lo ôm lấy ngực sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Tao đưa mày đi bệnh viện.” Nói xong, cô bèn muốn đỡ nó đang đau đớn lên.
“Không… không cần đâu.” Hít sâu hai ngụm khí, nó cảm thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều.
“Nè, mới nãy mày bị sao vậy? Hay là, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện xem thử đi.” Tĩnh Nghi vẫn có chút không yên tâm hỏi.
Minh Diệm hít sâu một hơi, sắc mặt cũng hồi phục trở lại, trầm mặc vài giây, nó nhíu mày nói: “Ta đột nhiên cảm thấy xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Tĩnh Nghi bị lời nói của nó làm cho ngơ ngác, xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Không gian ngừng lại vài giây – - -
“Đúng đã xảy ra chuyện rồi.” Tĩnh Nghi đột nhiên nói ra lời không không có đầu óc.
Hả? Minh Diệm đang ôm ngực ngẩng đầu không hiểu nhìn cô, cái đồ ngu ngốc này lại chơi trò gì nữa đây?
“Mày nhìn tao làm cái gì, căn nhà tao xém chút nữa là bị mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271328/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.