Lạnh…
Lạnh quá, cái lạnh buốt giá thấm vào xương tuỷ…
Hơi lạnhtrên mặt đất làm cho Tô Tiểu Thiến đang hôn mê tỉnh lại, đầu nhứt quá,xoa xoa huyệt thái dương Tô Tiểu Thiến từ từ đứng dậy.
Toàn bộ cáccăn nhà xung quanh đều là bùn đất chồng chất tích tụ mà thành, từng dãytừng dãy, không nhìn thấy điểm dừng, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng thái dương (= măt trời) màu xanh ngọc bích, trong không khí đều là mùi thối rữa, tất cả mọi kiến trúc ở đây đều là màu xanh lục (= xanh lá),bầu trời xanh lục, căn phòng xanh lục, đoá hoa xanh lục.
Thậm chí…
‘Người’ xanh lục.
Tô TiểuThiến tuy rằng không rõ chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Nhưng sao cảnhtượng này lại quen thuộc đến như vậy, đứng lặng vài giây, cô bỗng bừngtỉnh, cô không phải là đã đi vào trong bức tranh rồi chứ?
Đúng, cô vừa mới nhìn bức tranh liền như vầy, màu xanh lục như vầy, sự trống trải như vầy, sự kỳ dị… như vầy!
Những người xanh lục qua lại hoàn toàn không quan tâm đến cô, trái lại còn vội vàng bỏ đi, giống như là phải đi làm việc gì đó.
Đột nhiên,Tô Tiểu Thiến thoáng thấy một thân ảnh màu xanh lục, thân ảnh kia mặcchiếc váy dài, mái tóc như thác nước xoã đến thắt lưng, mà cô ta vẫnkhông rời khỏi, vẫn đứng đó ngay chính giữa đườn dường như đang thươngcảm chuyện gì đó, Tô Tiểu Thiến cũng không nghĩ gì liền đi về phía đó, “Cô ơi, xin hỏi đây là chỗ nào?”
Thân ảnh màu xanh lục bị gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271329/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.