Ngay cả khi trời đã rạng sáng, thỉnh thoảng vẫn như cũ là có con chuột cắn một số thứ rác rưởi thối rữa ném nó vào trước nhà tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này tôi mới phát hiện ra rằng việc chọc phải chuột á, nó còn khó chịu hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Hôm đó, Đại Bạch đang lùa chuột ở bên ngoài, lòng tôi nảy sinh ác độc, tôi liền lật giở sách và tìm một vài loại hương liệu trộn chúng lại với nhau, dùng vải dệt tử trang, tôi viết ngày sinh bát tự của mình lên một mảnh giấy vàng, lại nhỏ vài giọt máu lên rồi đốt nó thành tro, trộn với hương liệu, sau đó tôi nhờ Lạc Lạc lấy một vài sợi tóc của chú Tám cho tôi.
Lạc Lạc là một tiểu quỷ, trộm đồ, hay tìm kiếm thông tin là hữu dụng nhất, hơn nữa mấy ngày nay có rất nhiều việc, chú Tám sợ rằng bận bịu đến mức rụng không ít tóc đâu.
Ngày đó ở linh đường, chú ấy nói ngày sinh bát tự với Tần địa sư thì tôi liền nhớ kỹ, tôi cắt tấm danh thiếp bằng vải do Bố Đạm Trần để lại thành hình một hình nhân, đồ của nhà họ Bố dùng làm con rối là tốt nhất.
Tôi quấn tóc của chú Tám lên mặt trên, lại ghi lên ngày sinh bát tự, rồi tôi trộn máu của mình với các hương liệu đã chuẩn bị sẵn để đắp lên hình nhân vải.
Sau khi làm xong, tôi thắp hương kính bái trời đất, rồi nhờ Lạc Lạc giúp tôi giấu thứ này dưới chân giường của chú Tám.
Yếm thắng chi thuật có ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-kho-chia-lia/995798/chuong-91-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.